ánh sáng sau màn sương

Chương 1: Đêm mưa đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng mưa rơi dồn dập trên mái tôn cũ kỹ của dãy nhà trọ nhỏ. Bầu trời thành phố như bị ai xé toạc thành từng mảnh tối đen, sấm chớp rạch ngang không trung, để lại những vệt sáng loé lên rồi vụt tắt. Trời đã khuya, đáng lẽ giờ này con hẻm nhỏ dẫn ra đường lớn phải vắng người, nhưng Linh vẫn cầm ô bước vội trong màn mưa nặng hạt.

Cô vừa tan ca làm thêm ở quán cà phê. Túi xách đeo chéo nặng trĩu bởi mấy tập tài liệu cần đọc cho buổi học ngày mai. Linh là sinh viên năm cuối khoa Tâm lý học, ngoài giờ học và làm thêm, cô thường thích quan sát con người: dáng đi, ánh mắt, cách họ nói chuyện. Thói quen ấy giúp cô có chút trực giác nhạy bén hơn người bình thường.

Nhưng tối nay, trực giác ấy không khiến cô thoải mái.

Ngay từ khi bước chân vào con hẻm nhỏ, Linh đã thấy có gì đó lạ lẫm. Ánh đèn đường chập chờn, lúc sáng lúc tắt. Tiếng bước chân vang vọng phía sau khiến cô gai người.

Cô siết chặt quai túi, bước nhanh hơn. Tiếng bước chân phía sau cũng gấp rút theo.

“Có ai… theo mình sao?” – Linh nuốt khan, tay siết chặt cán ô.

Vừa lúc đó, tiếng động khô khốc vang lên từ một khoảng sân nhỏ cách chỗ cô không xa. Linh dừng bước, tim đập mạnh, bản năng thôi thúc cô nép vào bức tường cũ, hé mắt nhìn qua.

Trong ánh đèn đường nhập nhoạng, cô thấy hai bóng người. Một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác tối màu, đang ghì chặt cổ một người khác. Người bị ghì giãy giụa, bàn tay quơ loạn trong không khí.

“Đừng… làm ơn…” – giọng khàn đặc vang lên, lẫn trong tiếng mưa.

Chỉ vài giây sau, tiếng động mạnh vang lên, cơ thể nạn nhân đổ vật xuống nền xi măng. Bóng người kia quỳ xuống, bàn tay siết chặt một vật sắc loáng ánh sáng dưới ánh chớp. Máu loang ra đỏ thẫm giữa làn nước mưa.

Linh choáng váng, toàn thân cứng đờ. Cô vừa tận mắt chứng kiến một vụ giết người.

Bản năng mách bảo cô phải bỏ chạy, nhưng đôi chân như dính chặt xuống nền đất lạnh. Tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Cô sợ chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ khiến kẻ kia phát hiện ra.

Nhưng dường như định mệnh muốn thử thách sự can đảm của cô. Chiếc điện thoại trong túi bất ngờ rung lên, phát ra âm báo tin nhắn. Âm thanh ấy vang lên giữa đêm mưa tĩnh lặng chẳng khác nào tiếng chuông báo động.

Bóng người kia giật phắt đầu lên. Trong thoáng chốc, ánh mắt hắn quét qua khoảng sân, như một con thú săn mồi đánh hơi thấy kẻ lạ.

Linh hoảng hốt, quay người bỏ chạy, mưa quất vào mặt rát buốt. Cô lao thẳng ra con đường lớn, tim đập thình thịch, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Phải thoát khỏi nơi này!

Khi về đến phòng trọ, Linh run rẩy khóa chặt cửa, lưng trượt dài theo cánh cửa gỗ. Cô hít một hơi thật sâu, đôi tay vẫn còn run lẩy bẩy.

“Không thể nào… Mình vừa thấy một vụ giết người sao? Hay mình nhìn nhầm?” – Linh tự thì thầm, nhưng mùi máu tanh lẫn trong mưa vẫn còn ám trong trí nhớ.

Cô định gọi điện báo cảnh sát, nhưng ngón tay run rẩy lướt qua bàn phím rồi lại dừng lại. Trong đầu, hàng loạt câu hỏi hiện ra:

Nếu cảnh sát không tin cô thì sao?

Nếu kẻ giết người biết cô là nhân chứng thì sao?

Liệu hắn có tìm đến để bịt miệng?

Tiếng sấm vang rền, làm cô giật bắn mình. Điện thoại lại rung lên. Lần này không phải tin nhắn bạn bè, mà là một số lạ.

Cô do dự vài giây, rồi ấn nghe.

Giọng đàn ông trầm khàn vang lên, từng chữ lạnh lùng:

“Cô vừa thấy thứ không nên thấy.”

Toàn thân Linh lạnh buốt. Điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống nền nhà.

Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi xối xả, cuốn theo những bí mật ghê rợn vừa bắt đầu lộ diện.

Hết chương 1


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×