Sáng hôm sau, trời quang đãng như chưa từng có cơn mưa xối xả nào đêm qua. Nhưng đối với Linh, cả thế giới vẫn còn ẩm ướt, lạnh lẽo và nặng nề.
Cô đứng trước gương, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mình. Đôi mắt thâm quầng vì một đêm mất ngủ. Suốt cả đêm, cô trằn trọc giữa nỗi sợ hãi và câu hỏi dằn vặt: Mình có nên báo cảnh sát không?
Nhưng mọi việc không để cô lựa chọn lâu.
Khoảng 9 giờ sáng, tiếng gõ cửa mạnh vang lên. Linh giật thót, tim đập thình thịch. Cô do dự mở cửa, chỉ thấy hai người đàn ông mặc thường phục, ánh mắt sắc bén. Một người đưa thẻ ngành:
“Cảnh sát hình sự. Chúng tôi cần cô hợp tác điều tra.”
Linh sững người. Họ đã tìm đến nhanh như vậy sao?
…
Tại trụ sở công an quận, Linh ngồi trong căn phòng thẩm vấn. Căn phòng không lớn, chỉ có chiếc bàn gỗ, hai chiếc ghế và ánh đèn trắng hắt xuống, lạnh lẽo.
Người phụ trách thẩm vấn bước vào. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây gọn gàng, khoác bên ngoài là chiếc áo khoác da màu đen. Dáng người cao, vai rộng, gương mặt sắc lạnh với đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu người đối diện.
Linh thoáng rùng mình.
“Nguyễn Minh Quân, đội điều tra hình sự.” – Anh ta giới thiệu ngắn gọn, rồi ngồi xuống đối diện cô. Giọng nói trầm khàn, rõ ràng nhưng không chứa chút ấm áp nào.
Linh gật đầu, hai bàn tay đặt trên đùi đan chặt vào nhau.
Quân mở tập hồ sơ, giọng đều đều:
“Cô Lâm Minh Linh, 22 tuổi, sinh viên khoa Tâm lý học. Tối qua, khoảng 11 giờ đêm, cô ở gần hiện trường vụ án mạng tại hẻm số 5, đường Lạc Long Quân. Có đúng không?”
Linh nuốt khan. “Tôi… tôi chỉ tình cờ đi ngang. Tôi thấy có hai người… họ đang…”
Cô ngập ngừng, ký ức máu loang đỏ dưới mưa lại ùa về.
Quân không thúc ép, chỉ lặng lẽ quan sát cô. Đôi mắt ấy như ép buộc cô phải nói sự thật.
“Người đàn ông mặc áo khoác tối màu, cao khoảng một mét tám… tôi không thấy rõ mặt vì ánh sáng yếu. Hắn… hắn đã giết người kia.” – Linh run giọng.
Quân ghi chép ngắn gọn, rồi ngẩng lên.
“Cô có thấy đặc điểm gì khác? Hình xăm, vết sẹo, dáng đi?”
“Không… tôi chỉ nhớ hắn quay sang nhìn. Rất sắc lạnh. Như thể… hắn biết tôi đang ở đó.”
Một thoáng im lặng bao trùm căn phòng. Quân khép hồ sơ, ngồi thẳng lưng, đôi mắt tối lại.
“Cô có biết rằng, từ giờ phút cô chứng kiến, cô đã trở thành nhân chứng quan trọng nhất của vụ án này không?”
Linh chớp mắt, mồ hôi rịn ra lòng bàn tay. “Nhân chứng… quan trọng nhất?”
Quân gật đầu, giọng nghiêm nghị:
“Và cũng là người nguy hiểm nhất. Hung thủ sẽ không để cô yên. Đêm qua, hắn đã gọi cho cô, đúng không?”
Linh ngẩng phắt lên, kinh ngạc: “Anh… làm sao anh biết?”
Ánh mắt Quân sắc như dao. “Chúng tôi theo dõi nhật ký cuộc gọi của nạn nhân và những liên lạc bất thường quanh hiện trường. Số lạ gọi cho cô lúc 11 giờ 23 phút. Tôi đoán không sai chứ?”
Linh cảm giác sống lưng lạnh buốt. Anh ta nói đúng từng chi tiết.
Cô cắn môi. “Đúng… Hắn bảo tôi đã thấy thứ không nên thấy.”
Quân im lặng, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn. Một lát sau, anh nhìn thẳng vào cô:
“Từ bây giờ, cô sẽ phải chịu sự giám sát của cảnh sát. Nếu không, tôi không đảm bảo cô còn sống đến cuối tuần.”
Linh chết lặng. Cuộc sống yên bình của cô đã vỡ vụn chỉ sau một đêm.
…
Buổi thẩm vấn kết thúc, Quân đứng dậy trước. Khi Linh lúng túng thu dọn túi xách, anh dừng bước, giọng khàn trầm:
“Cô có vẻ rất sợ hãi. Nhưng hãy nhớ… kẻ giết người sẽ còn quay lại. Và lúc đó, nếu cô không đủ bình tĩnh, chính cô sẽ là người bỏ mạng.”
Linh ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của anh. Trong thoáng chốc, cô không biết mình sợ hung thủ hơn, hay sợ chính người đàn ông đang đứng trước mặt.
Ngoài kia, ánh nắng ban trưa rực rỡ hắt vào khung cửa, nhưng với Linh, mọi thứ chỉ như đang bắt đầu chìm sâu hơn vào bóng tối.
Hết chương 2