ánh sáng sau màn sương

Chương 15: Tin nhắn trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, Linh nằm trên giường, trằn trọc không sao ngủ nổi. Hình ảnh Ngọc xuất hiện rồi biến mất vội vã cứ ám ảnh trong đầu cô.

Ngọc thực sự sợ hãi… hay đang che giấu điều gì?

Câu hỏi ấy chưa kịp có lời giải, thì điện thoại Linh bất ngờ rung lên.

Màn hình sáng nhấp nháy: số lạ.

Tim cô thót lại. Tay run run, cô mở tin nhắn.

Bên trong chỉ có một bức ảnh.

Là chính cô – Linh, đang ngồi trong lớp buổi chiều hôm nay, ánh mắt nhìn về phía Ngọc. Góc chụp từ phía sau, rõ ràng có người quan sát rất gần.

Tin nhắn tiếp theo xuất hiện ngay sau đó:

“Rất đẹp… khi em tuyệt vọng.

Lần sau, sẽ không chỉ dừng lại ở ảnh.”

Linh sững sờ, toàn thân lạnh toát.

Điện thoại rơi khỏi tay, cô lùi sát vào tường. Nhịp tim dồn dập, hơi thở gấp gáp. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Hắn ở ngay bên cạnh mình. Ngay trong trường. Có thể… ngay ngày hôm nay.

Quân lập tức có mặt khi nhận được cuộc gọi hoảng loạn từ Linh. Anh đọc tin nhắn, ánh mắt trở nên u ám.

“Càng ngày hắn càng táo tợn.” – Anh siết chặt điện thoại. – “Chụp ảnh ban ngày, ngay trong lớp học… nghĩa là hắn muốn thách thức. Hắn muốn cô biết rằng, cô không thể trốn đi đâu được.”

Linh run rẩy: “Anh có thể tìm ra hắn qua số điện thoại này không?”

Quân lắc đầu. “Là số rác, được thay đổi liên tục. Nhưng bức ảnh… đó mới là manh mối.”

Anh phóng to tấm hình, quan sát từng chi tiết. Phía xa khung ảnh, phản chiếu trong kính cửa sổ, có một bóng mờ mờ – dường như là người cầm điện thoại.

“Tôi sẽ cho người xử lý ảnh, làm rõ bóng phản chiếu này.” – Quân trầm giọng.

Linh ôm chặt lấy cánh tay mình, lòng ngập tràn sợ hãi. Cô khẽ thì thầm, như nói với chính mình:

“Ngọc trở lại, kẻ bám đuôi thì càng tiến gần… Rốt cuộc ai mới thực sự đứng về phía tôi?”

Ngoài cửa sổ, gió đêm rít lên từng cơn, như tiếng cười ma quái vọng lại từ trong bóng tối.

Hết chương 15


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×