Trời thu Hà Thành sáng sớm, ánh nắng nhẹ xuyên qua lớp mây mỏng, rọi lên những tán cây trước cổng trường đại học nơi cô đang đi qua. Nữ chính – Lâm Yến – vừa kết thúc buổi họp với đối tác, tay vẫn cầm tách cà phê còn đang bốc khói. Cô bận rộn tới mức không hề để ý đến dòng người qua lại trên phố đông đúc.
“Chắc hôm nay lại là một ngày bình thường…” – cô thầm nghĩ, bước vội vã. Nhưng số phận dường như không muốn để ngày bình thường kéo dài lâu.
Chỉ một cú va chạm nhẹ, tách cà phê nóng rơi xuống vỉa hè, văng tung tóe lên đôi giày trắng tinh của một người đàn ông đứng trước cửa ngân hàng. Người đàn ông này – Hàn Thừa Vũ – trông cao ráo, phong thái lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, đang nhìn cô với vẻ mặt vừa bực bội vừa kinh ngạc.
“Cô… cô có thể đứng yên một chút không?!” Hàn Thừa Vũ nói, giọng điệu nghiêm nghị nhưng pha chút bối rối không thể che giấu.
Lâm Yến giật mình, cúi xuống nhặt mảnh vỡ và lau sạch đôi giày. “Xin lỗi, thật sự xin lỗi… Tôi không cố ý đâu.” Cô ngẩng đầu, thấy gương mặt hoàn hảo ấy, trán hơi nhăn, ánh mắt sâu sắc nhưng khó đoán. Một cảm giác vừa e ngại vừa tò mò trỗi dậy trong lòng cô.
Hàn Thừa Vũ hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh. “Không sao… Nhưng lần sau, đừng vừa đi vừa cầm cà phê nữa.” Giọng nói trầm thấp nhưng lại có sức nặng khiến Lâm Yến cảm thấy bối rối.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên từ trong ngân hàng chạy ra, vẻ mặt vừa hốt hoảng vừa gấp gáp: “Hàn tổng, chuyện hôm nay…” Ông ta nhìn Lâm Yến, rồi quay sang Hàn Thừa Vũ: “Cô gái này… là người cần chúng ta gặp gấp!”
Lâm Yến nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Ngài… cần gặp tôi ạ?”
Hàn Thừa Vũ cười nhạt, bước tới gần. “Cô chính là người mà tôi muốn gặp. Nhưng…” Anh nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ. “Thời gian rất gấp. Chúng ta đi luôn.”
Chưa kịp phản ứng, Lâm Yến đã bị kéo vào chiếc xe đen bóng loáng bên đường, cảm giác như đang rơi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Cô bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng phố quen thuộc nhưng giờ đây dường như đang biến thành một sân khấu xa hoa mà cô chưa từng bước chân vào.
“Đợi đã… tôi không biết chuyện gì đang xảy ra!” Lâm Yến hét lên, nhưng tiếng nói bị tiếng đóng cửa xe át đi.
Hàn Thừa Vũ ngồi bên cạnh, không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn cô như đang đánh giá mọi cử chỉ nhỏ nhất. Cảm giác lạnh lùng nhưng lại khiến người ta muốn tìm hiểu đến kỳ lạ.
Cuối cùng, xe dừng trước một tòa nhà cao tầng hiện đại, nội thất xa hoa đến mức khiến Lâm Yến choáng ngợp. Người đàn ông trung niên dẫn cô đến một phòng họp rộng lớn, nơi đã có sẵn một vài người mặc vest đứng chờ.
“Xin giới thiệu,” người trung niên nói, “cô gái này sẽ là đối tác quan trọng cho dự án mới của Hàn Thừa Vũ. Nhưng có một yêu cầu đặc biệt: cô phải đồng ý… một hợp đồng hôn nhân tạm thời.”
Lâm Yến sững sờ, tim đập thình thịch. “Hôn… hôn nhân?!”
Hàn Thừa Vũ đứng dậy, bước tới, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng điệu trầm ấm: “Đúng. Đây là cách duy nhất để giải quyết vấn đề hiện tại. Cô sẽ hợp tác, hay…” Anh nhấn mạnh chữ “hay” với vẻ nghiêm nghị đến lạnh người.
Cô lắp bắp: “Nhưng… tôi… tôi không thể… sao lại là tôi?”
Hàn Thừa Vũ đưa cho cô một bản hợp đồng dày cộp, chữ ký, điều khoản, thời hạn rõ ràng. “Đọc đi. Nếu đồng ý, chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày mai.”
Lâm Yến ngồi xuống, tay run run cầm hợp đồng, đầu óc quay cuồng. Cô chưa từng tưởng tượng rằng ngày bình thường hôm nay lại biến thành một cơn bão tình huống như vậy.
Người trung niên lặng lẽ quan sát, ánh mắt đầy kỳ vọng. “Cô nên suy nghĩ kỹ. Hợp đồng này… có thể thay đổi cuộc đời cô.”
Lâm Yến nhìn Hàn Thừa Vũ, người đàn ông đứng trước mặt lạnh lùng như băng, nhưng trong ánh mắt ấy lại có một sức hút không thể chối từ. Cô hít một hơi dài, nắm chặt tay, quyết định: “…Được. Tôi sẽ đọc hợp đồng.”
Hàn Thừa Vũ gật đầu, không nói thêm gì, nhưng một nụ cười rất nhẹ xuất hiện nơi khóe môi, hiếm khi anh lộ ra trước người ngoài.
Đêm xuống, Lâm Yến trở về căn hộ nhỏ của mình, đầu óc vẫn quay cuồng. Hợp đồng hôn nhân tạm thời… một hợp đồng mà cô chưa từng tưởng tượng sẽ xuất hiện trong đời. Cô tự nhủ: “Liệu mình có đủ can đảm để bước vào thế giới xa hoa này? Liệu đây có phải là cơ hội… hay một cơn ác mộng?”
Người ta nói, cuộc đời là những chuỗi sự kiện bất ngờ. Nhưng Lâm Yến chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày bình thường lại có thể đưa cô tới gần một người đàn ông hoàn hảo, lạnh lùng, và… thay đổi cả đời cô chỉ trong vài phút.
Cô nhắm mắt, thở dài, cảm giác vừa sợ hãi vừa hồi hộp, không biết ngày mai sẽ ra sao. Nhưng một điều chắc chắn: cuộc gặp gỡ bất đắc dĩ hôm nay sẽ là khởi đầu cho một câu chuyện chưa từng có trong đời cô…