ánh sáng sau mưa

Chương 2: Hợp đồng hôn nhân đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng lọt qua rèm cửa, rọi lên gương mặt còn vương nét mệt mỏi của Lâm Yến. Cô mở mắt, trong đầu vẫn vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông hôm qua: “Nếu đồng ý, chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày mai.”

Đêm qua cô hầu như không ngủ. Hợp đồng hôn nhân tạm thời – chỉ cần nghĩ đến cụm từ đó thôi cũng đủ khiến tim cô đập loạn. Cô từng đọc vô số câu chuyện ngôn tình, từng bật cười trước những tình huống hôn nhân hợp đồng vô lý, nhưng không ngờ, một ngày nào đó, chính cô lại trở thành nhân vật trong loại câu chuyện ấy.

Điện thoại rung khẽ. Một tin nhắn xuất hiện:

“8 giờ sáng, tòa nhà Hàn Thị. Đến đúng giờ.”

Không ký tên, nhưng cô biết chắc là ai gửi.

Lâm Yến bật dậy, mở tủ quần áo, lục tìm một bộ trang phục vừa vặn nhất. Cô chọn chiếc váy trắng kem đơn giản, khoác thêm chiếc blazer nhạt màu – vừa lịch sự vừa không quá cầu kỳ. Trước khi ra khỏi nhà, cô tự soi mình trong gương, cố mỉm cười để lấy lại bình tĩnh, nhưng nụ cười ấy lại mang theo chút run rẩy.

Cánh cửa kính của tòa nhà Hàn Thị phản chiếu ánh sáng buổi sáng sớm. Khi bước vào, cô như lọt thỏm giữa không gian rộng lớn, sang trọng và lạnh lẽo. Hàng chục nhân viên mặc vest đi ngang qua, ai cũng bận rộn.

Ngay khi cô còn đang ngơ ngác, giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

“Cô đến đúng giờ. Tốt.”

Cô quay lại. Hàn Thừa Vũ đang đứng đó – vest đen cắt may tinh tế, cà vạt gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng như thể chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác đứng nghiêm. Cô khẽ gật đầu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Chào… Hàn tổng.”

Anh liếc nhìn cô một cái, rồi xoay người đi thẳng.

“Vào phòng họp đi.”

Lâm Yến theo sau, bước chân dồn dập, lòng đầy lo lắng. Cánh cửa gỗ đóng lại, ngăn cách họ với thế giới ồn ào bên ngoài.

Trên bàn, bản hợp đồng dày cộp được đặt ngay ngắn, còn nguyên dấu niêm phong. Hàn Thừa Vũ ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn cô:

“Cô đã đọc kỹ bản thảo tôi gửi chưa?”

“Đã đọc.” Cô đáp, cố gắng che đi vẻ lo lắng.

“Vậy thì ký.” Anh đẩy cây bút máy về phía cô, giọng nói thản nhiên đến mức khiến cô có cảm giác như việc kết hôn chỉ là ký một tờ giấy bình thường.

Lâm Yến cầm bút, nhìn xuống dòng chữ in đậm:

“Hợp đồng hôn nhân tạm thời – thời hạn 12 tháng.”

Cô nuốt nước bọt. Mỗi điều khoản đều rành mạch: hai bên phải cùng nhau xuất hiện tại các sự kiện xã hội, duy trì hình tượng vợ chồng hòa thuận, sống chung tại một địa chỉ cố định, tuyệt đối không tiết lộ cho báo chí.

Cô hít sâu, đặt bút ký tên. Ngay khoảnh khắc đầu bút chạm vào giấy, lòng bàn tay cô hơi run, như thể cô vừa ký vào một điều gì đó sẽ thay đổi cả cuộc đời mình.

Hàn Thừa Vũ cũng ký ngay bên cạnh, gọn gàng, dứt khoát. Anh đóng tập hồ sơ lại, giọng nói trầm xuống:

“Từ bây giờ, cô là vợ hợp pháp của tôi – trên giấy tờ.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt giao nhau trong vài giây. Trong đôi mắt ấy, không có vẻ lạnh lùng như cô tưởng, mà là một tia mệt mỏi khó gọi tên – thứ mệt mỏi của người đàn ông đã trải qua quá nhiều áp lực, quá nhiều ràng buộc.

“Anh… thật sự cần cuộc hôn nhân này đến vậy sao?” cô hỏi khẽ.

Anh nhìn ra cửa sổ, giọng nói trầm thấp như gió thoảng:

“Cần. Với tôi, hôn nhân là lá chắn. Còn cô – chỉ là một phần của kế hoạch.”

Câu trả lời lạnh lùng ấy khiến cô cười khẽ, nụ cười vừa bất lực vừa chua chát. “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm tốt vai diễn của mình.”

Hàn Thừa Vũ quay lại, nhìn cô với ánh mắt khó đoán. “Vai diễn? Cô nghĩ đây là một vở kịch à?”

Cô nhún vai, “Nếu chúng ta cùng diễn, ít nhất tôi sẽ cố để không diễn tệ.”

Anh im lặng, đôi môi khẽ cong – một nụ cười thoáng qua, nhẹ đến mức cô suýt nghĩ mình nhìn nhầm.

Chiều hôm đó, Hàn Thừa Vũ đưa cô đến căn hộ mới – nơi họ sẽ “sống chung” trong suốt thời gian hợp đồng.

Cánh cửa mở ra, căn penthouse rộng lớn hiện lên trước mắt. Trần nhà cao, tường kính nhìn ra toàn cảnh thành phố, nội thất tinh tế, mọi thứ đều toát lên cảm giác lạnh lẽo, hoàn hảo.

“Căn hộ này sẽ là nơi chúng ta ở chung,” anh nói, giọng đều đều. “Phòng ngủ chính của tôi ở bên trái, cô dùng phòng bên phải. Các khu vực chung dùng theo lịch. Tôi không thích sự bừa bộn.”

Cô gật đầu, bước chậm vào, quan sát xung quanh. Mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp đến mức cô sợ mình chỉ cần làm rơi một chiếc muỗng cũng sẽ phá vỡ trật tự nơi này.

Trên bàn bếp, một tờ giấy khác được đặt sẵn – “Nội quy sinh hoạt chung.”

Giờ ăn, giờ ngủ, giờ nghỉ. Ngay cả nhiệt độ máy điều hòa cũng được ghi cụ thể.

Lâm Yến thở dài, quay sang:

“Anh viết ra cả cái này luôn sao? Tôi tưởng anh thuê tôi làm vợ giả, không phải người giúp việc.”

Hàn Thừa Vũ đi ngang qua, dừng lại trước mặt cô. “Tôi chỉ muốn mọi thứ rõ ràng. Cô có thể tự do, miễn là không phá vỡ hệ thống của tôi.”

“Anh đúng là người nguyên tắc.”

“Cảm ơn.” Anh đáp, giọng khô khốc, như thể đó là lời khen.

Tối đến, cô quyết định nấu bữa cơm đầu tiên, xem như hành động thiện chí. Tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu, nhưng cô vốn không quen bếp núc trong những căn bếp sang trọng thế này. Sau vài phút loay hoay, tiếng dầu nổ lách tách vang lên, mùi khét lan khắp gian bếp.

Cô hét nhỏ: “A! Cháy rồi!”

Ngay khi cô đang tìm khăn lau, Hàn Thừa Vũ bước vào, tay vẫn cầm laptop. Anh nhìn cảnh tượng trước mặt – bếp bừa bộn, nồi canh sôi trào – rồi khẽ nhướng mày:

“Cô đang… thí nghiệm hóa học à?”

Lâm Yến đỏ mặt, cầm muôi như vũ khí. “Tôi đang nấu ăn! Dù sao cũng phải bắt đầu quen với việc làm vợ, đúng không?”

Anh tiến lại gần, thuần thục tắt bếp, đổ ít nước, rồi nhẹ nhàng hướng dẫn cô. “Đừng để lửa quá to. Cầm chảo thế này.”

Giọng anh trầm, ấm, hơi thở phảng phất mùi bạc hà. Lâm Yến thoáng sững người, bàn tay anh khẽ chạm vào cổ tay cô, dẫn động tác khuấy chảo. Giây phút ấy, tim cô như bị ai đó bóp nhẹ – không đau, nhưng đầy rối loạn.

Khi món ăn cuối cùng hoàn thành, cô ngồi xuống bàn, vừa ngượng vừa tự hào. “Dù sao cũng ăn được, phải không?”

Anh nhìn đĩa mì gà xào hơi cháy cạnh, ánh mắt lạnh lùng thường ngày dường như dịu lại. Anh gắp một miếng, nhai chậm, rồi nói khẽ:

“Không tệ. Lần đầu làm thế này là giỏi rồi.”

Lâm Yến ngẩng lên, ngạc nhiên. “Anh vừa khen tôi đấy à?”

“Đừng ảo tưởng. Tôi chỉ nói sự thật.”

Cô bật cười. Lần đầu tiên kể từ khi gặp anh, cô thấy không khí giữa họ bớt căng thẳng. Họ ăn trong im lặng, nhưng im lặng ấy lại có điều gì đó dễ chịu đến lạ.

Khi bữa tối kết thúc, cô rửa bát, còn anh ngồi trên ghế sofa, lướt laptop, dáng vẻ ung dung. Bất chợt, anh nói không nhìn lên:

“Tôi sẽ gửi lịch trình trong tuần cho cô. Cố gắng đừng đến muộn.”

“Lịch trình?”

“Đúng. Các buổi họp, sự kiện, gặp mặt gia đình. Cô sẽ đi cùng tôi với tư cách là vợ tôi.”

Cô ngẩng đầu, giọng nửa đùa nửa thật: “Anh thật sự nghiêm túc đến mức lập lịch cho cả… hôn nhân à?”

Anh dừng gõ bàn phím, ngước nhìn cô. “Tôi không đùa trong bất kỳ việc gì. Kể cả hôn nhân, dù là giả.”

Câu nói đó khiến không gian bỗng im lặng. Ánh đèn dịu chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật đôi mắt sâu và khó đoán.

Lâm Yến chợt nhận ra, có lẽ đằng sau lớp vỏ băng giá kia là một người đàn ông sống quá lâu trong cô độc, nên mới cần những quy tắc để giữ thế giới của mình không sụp đổ.

Đêm muộn, cô trở về phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn xuống thành phố. Dưới kia, đèn xe nối đuôi nhau, ồn ào và xa cách. Trong căn hộ lặng như tờ, chỉ nghe tiếng đồng hồ kêu khẽ.

Cô mở điện thoại, nhận được tin nhắn từ anh:

“8h sáng mai, họp dự án. Đừng quên.”

Một tin nhắn ngắn gọn, lạnh lùng – y như con người anh. Nhưng không hiểu sao, tim cô lại đập nhanh hơn thường lệ.

Cô cười khẽ, tự nói một mình:

“Lâm Yến à, mày đang rơi vào chuyện gì thế này…”

Rồi cô nằm xuống giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Cô không biết ngày mai sẽ ra sao, cũng không biết hợp đồng này sẽ dẫn cô đi đến đâu.

Chỉ biết rằng – kể từ khi đặt bút ký tên vào bản hợp đồng đó, cuộc đời cô đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.

Và người đàn ông tên Hàn Thừa Vũ kia, bằng cách nào đó, đang dần bước vào thế giới của cô – chậm rãi, lạnh lùng, nhưng không thể tránh khỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×