Ba ngày sau buổi họp báo, tin tức đã dần lắng xuống.
Từ khóa “Hàn Thừa Vũ – Lâm Yến” vẫn còn trên bảng tìm kiếm, nhưng không còn kịch liệt như trước.
Truyền thông chuyển sang chủ đề mới, còn mạng xã hội lại bắt đầu “ship” họ nhiệt tình như một cặp đôi cổ tích.
Từ khi công khai, Hàn Thừa Vũ dường như bận rộn hơn hẳn.
Anh đi công tác liên tục, các cuộc họp nối đuôi nhau, còn Lâm Yến thì quay trở lại với lịch trình chụp ảnh, đóng quảng cáo.
Cô nghĩ, có lẽ mọi thứ sẽ dần yên ổn.
Cho đến sáng hôm ấy.
Trong phòng làm việc, Lục Phi — trợ lý của Hàn Thừa Vũ — bước vào, vẻ mặt khác thường.
“Anh Hàn, có người từ Mỹ trở về, nói muốn gặp anh.”
“Là ai?”
“Cô Tần Thư Dao.”
Cây bút trong tay anh khựng lại.
Một giây im lặng.
Sau đó, anh ngẩng lên, giọng điềm tĩnh: “Sắp xếp cho cô ấy 15 phút.”
Buổi chiều, Lâm Yến đang chụp hình cho tạp chí Elle Mode.
Trang phục cô mặc là chiếc váy trắng mỏng, điểm thêm chuỗi ngọc trai trên cổ. Khi ống kính lia đến, ánh mắt cô trông hiền lành, tĩnh lặng — như một đóa sen giữa hồ nước.
Đạo diễn khen ngợi liên tục: “Tốt lắm, Lâm Yến! Góc này giữ nguyên! Ánh mắt rất có hồn!”
Cô mỉm cười, khẽ cúi chào mọi người sau khi kết thúc buổi chụp.
Trợ lý nhỏ chạy lại đưa điện thoại:
“Chị ơi, có bài báo mới này, hình như là về tổng giám đốc.”
Cô nhận lấy, đọc vài dòng đầu — và tim cô khựng lại.
“Hàn Thừa Vũ cùng bạn gái cũ Tần Thư Dao ăn trưa thân mật tại khách sạn Hà Giang.”
“Tần Thư Dao, người từng được mệnh danh là ‘thiên tài thiết kế thời trang’, hiện trở lại Trung Quốc sau 3 năm ở Mỹ.”
Dưới bài viết là bức ảnh — anh và cô gái kia đang ngồi đối diện nhau trong nhà hàng, giữa không gian ấm áp, nụ cười trên môi anh dịu dàng đến mức khiến tim cô thắt lại.
Cô biết, truyền thông có thể bóp méo, nhưng biểu cảm của anh trong ảnh — thật đến mức không thể phủ nhận.
Trợ lý nhỏ lí nhí: “Chắc là chỉ là tin thổi phồng thôi chị nhỉ?”
“Ừ.”
Cô gượng cười. “Chắc vậy.”
Nhưng lòng cô lại không bình tĩnh nổi.
Cả buổi chiều, cô không tập trung được.
Tối đó, khi về nhà, phòng khách vẫn sáng đèn — Hàn Thừa Vũ đã về từ trước, đang cởi cà vạt, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt.
Cô đứng ở cửa, cố tỏ ra tự nhiên:
“Hôm nay anh bận lắm à?”
“Ừ, có một cuộc gặp quan trọng.” Anh nói, giọng nhạt.
“Gặp ai vậy?”
“Tần Thư Dao.” Anh không né tránh, bình thản như nói chuyện công việc. “Cô ấy vừa về nước, muốn bàn hợp tác thiết kế với Hàn thị.”
Cô khẽ gật đầu, môi mím lại.
“Ra vậy.”
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên lặng ngắt.
Một lát sau, anh nhìn cô, giọng dịu đi:
“Cô ấy từng là đồng nghiệp của tôi. Không có gì khác đâu.”
Cô cười nhẹ: “Tôi đâu có nói gì.”
Anh im lặng.
Nhưng đôi mắt cô — dù cười — lại ánh lên nỗi buồn nhè nhẹ mà anh không thể không nhận ra.
Cô quay người, nói nhỏ:
“Anh không cần giải thích. Dù sao, giữa chúng ta… vốn dĩ cũng không có nghĩa vụ phải làm rõ gì cả.”
Bước chân cô vang nhẹ trên sàn, mỗi tiếng vang như chạm vào lòng anh.
Anh định gọi cô lại, nhưng cuối cùng chỉ im.
Bên ngoài cửa sổ, thành phố lên đèn.
Ánh sáng hắt lên khung kính, phản chiếu hai hình bóng — một người đứng, một người quay lưng.
Khoảng cách ấy, tưởng gần trong gang tấc, mà hóa ra xa đến vô tận.
Buổi sáng hôm sau, bầu trời thành phố âm u như sắp mưa.
Lâm Yến đến công ty theo lịch hẹn chụp poster quảng bá mới.
Hôm nay cô phải đến tầng 26 — trụ sở chính của Hàn Thị, nơi cô ít khi đặt chân đến.
Vừa bước vào sảnh, cô đã cảm nhận ánh nhìn khác lạ từ nhân viên xung quanh.
Họ khẽ cúi chào, miệng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu sự tò mò khó gọi tên — kiểu tò mò thường dành cho “người trong cuộc” của một câu chuyện mà ai cũng biết, nhưng không ai dám hỏi.
Cô mỉm cười đáp lại, giữ vẻ điềm tĩnh.
Cửa thang máy mở ra.
Khi bước vào, cô bỗng thấy một người phụ nữ đứng sẵn bên trong.
Cô ấy quay lại — mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sâu và trong, toát ra khí chất dịu dàng mà tự tin.
Không cần ai giới thiệu, Lâm Yến đã biết: đó là Tần Thư Dao.
Khoảnh khắc hai người chạm mắt, không khí trong thang máy như đông cứng.
Tần Thư Dao là người lên tiếng trước, giọng nhẹ như gió:
“Cô là Lâm Yến đúng không?”
“Vâng.” Cô khẽ gật đầu. “Còn cô là Tần tiểu thư?”
Cô gái cười, môi cong nhẹ:
“Gọi tôi là Thư Dao là được. Tôi nghe nhiều về cô rồi.”
“Thật sao?” Lâm Yến đáp, giọng bình thản, nhưng trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
“Ừ.” Thư Dao nghiêng đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên. “Tôi từng nghĩ Hàn Thừa Vũ sẽ không bao giờ công khai mối quan hệ của mình. Nhưng có vẻ lần này anh ấy thực sự nghiêm túc.”
Một câu nói tưởng như bình thường, nhưng từng chữ đều như lưỡi dao mảnh lướt qua tim.
Cửa thang máy mở ra, họ cùng bước ra ngoài.
Bước chân Thư Dao thong thả, dáng đi thanh thoát, tự tin của người từng quen đứng bên cạnh quyền lực.
Lâm Yến bước theo sau, mỗi bước đi như nặng trĩu.
Phòng họp lớn sáng đèn.
Buổi giới thiệu bộ sưu tập hợp tác giữa Hàn Thị và thương hiệu quốc tế diễn ra trang trọng.
Lâm Yến được mời đến chỉ để chụp vài tấm ảnh quảng bá, nhưng ngay khi bước vào, cô nhận ra vị trí ngồi bên cạnh Hàn Thừa Vũ — lại dành cho Tần Thư Dao.
Cô không để lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ ngồi ở hàng ghế sau.
Hàn Thừa Vũ bước vào muộn vài phút.
Anh mặc sơ mi trắng, vest đen, dáng đi trầm ổn quen thuộc.
Ánh mắt anh lướt qua cô trong tích tắc — ánh nhìn ngắn ngủi, nhưng đủ khiến tim cô đập loạn.
Thế nhưng, ngay sau đó, anh quay sang Thư Dao, khẽ gật đầu chào.
Cô gái mỉm cười đáp lại, ánh mắt dịu dàng mà thân mật, như thể từng quen nhau rất lâu.
Lâm Yến cúi đầu, cố không để mình bận tâm.
Nhưng suốt buổi họp, cô vẫn cảm thấy từng ánh mắt, từng cử chỉ giữa hai người kia… quá tự nhiên để chỉ là đồng nghiệp.
Giữa buổi, Thư Dao đứng dậy phát biểu.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, thanh thoát, chứa đựng sự từng trải của người từng sống ở nơi khác biệt.
“Cảm ơn Hàn Thị đã tin tưởng.
Ba năm trước, tôi rời khỏi đây vì một lý do cá nhân, nhưng hôm nay trở lại, vẫn là nhờ người đã từng tin tưởng tôi nhất — tổng giám đốc Hàn.”
Khán phòng vang tiếng vỗ tay.
Lâm Yến khẽ ngẩng lên — thấy Hàn Thừa Vũ mỉm cười.
Một nụ cười hiếm hoi, dịu dàng và mang chút hoài niệm.
Nụ cười đó khiến tim cô thắt lại.
Cô nhận ra, anh chưa từng cười với mình như thế.
Khi buổi họp kết thúc, Lâm Yến định lặng lẽ rời đi.
Nhưng Tần Thư Dao lại chủ động gọi cô:
“Lâm tiểu thư, chờ chút.”
Cô quay lại, cố giữ bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
Thư Dao bước đến gần, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước:
“Tôi biết có thể cô sẽ hiểu lầm. Nhưng tôi nghĩ, cô nên biết điều này — tôi và Hàn Thừa Vũ… từng đính hôn.”
Một khoảng lặng bao trùm.
Câu nói ấy như một viên đá rơi xuống mặt hồ, tạo nên nghìn gợn sóng.
Lâm Yến khẽ cười, giọng bình thản đến lạ:
“À, ra vậy. Cảm ơn cô đã nói thật.”
Thư Dao nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khó đoán:
“Anh ấy từng rất quan tâm đến tôi. Nhưng tôi chọn rời đi, vì tôi biết anh ấy không cần một người phụ nữ yếu đuối.
Còn cô… có vẻ đã khiến anh ấy thay đổi.”
Cô mỉm cười, đáp nhẹ: “Thay đổi ư? Có lẽ anh ấy chỉ đang tạm thời thấy thú vị thôi.”
Hai người nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười — một nụ cười lịch thiệp, nhưng trong đó ẩn chứa hàng ngàn ý nghĩa.
Rồi Thư Dao bước đi, để lại mùi hương hoa nhài thoang thoảng, còn Lâm Yến đứng lặng giữa hành lang, lòng rối như tơ vò.
Trời đổ mưa khi Lâm Yến rời khỏi tòa nhà Hàn Thị.
Những giọt nước lạnh buốt rơi xuống mái tóc, trượt dọc theo cổ áo, khiến cô rùng mình.
Cô không bật ô — không phải vì quên, mà vì muốn mặc cho mưa cuốn đi cảm giác nặng nề đang siết chặt trong lòng.
Cô đi bộ một đoạn dài mới gọi xe.
Điện thoại rung, là Hàn Thừa Vũ gọi đến.
Cô nhìn màn hình vài giây, rồi vẫn nhấn nghe.
Giọng anh trầm thấp, mang chút khàn khàn vì mệt:
“Em đang ở đâu?”
“Trên đường về.”
“Trời đang mưa, sao em không bảo tài xế công ty đưa?”
“Không cần. Em muốn đi một mình.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Rồi anh nói chậm rãi:
“Lâm Yến, chuyện hôm nay... đừng để ý đến những lời của Thư Dao. Giữa tôi và cô ấy—”
“—không cần giải thích.”
Giọng cô ngắt lời, bình tĩnh đến lạ.
“Anh không cần phải giải thích điều gì cả. Dù sao, chúng ta chỉ là hợp đồng, đúng không?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo tiếng mưa rơi lộp bộp lên mái hiên.
Từ điện thoại, chỉ còn nghe hơi thở nặng nề của anh.
“Em nói vậy nghĩa là sao?” anh khẽ hỏi.
“Không có gì.”
Cô cười nhẹ, giọng khàn đi vì lạnh. “Chỉ là… em nghĩ đã đến lúc nên kết thúc sớm thì hơn.”
Anh im lặng.
Cả hai cùng im lặng — thứ im lặng đặc quánh, nặng nề, như thể chỉ cần thêm một câu nữa thôi là mọi thứ sẽ vỡ tan.
Một tiếng “bíp” vang lên khi cô chủ động ngắt máy.
Căn hộ tối om khi cô về đến nơi.
Cô vứt điện thoại lên bàn, thay quần áo, rồi ngồi thừ trước cửa sổ, nhìn những vệt mưa loang trên kính.
Ánh đèn đường ngoài kia mờ nhòe, phản chiếu dáng người cô — nhỏ bé, cô độc.
“Chúng ta chỉ là hợp đồng...”
Câu nói ấy vang lên trong đầu cô nhiều lần, như để trấn an bản thân.
Nhưng trái tim cô không nghe lời. Nó cứ đập mạnh, loạn nhịp mỗi khi nhớ lại ánh mắt anh nhìn cô hôm buổi tiệc, cái cách anh nắm tay cô, cách anh im lặng khi thấy cô đau.
Cô tự cười.
“Thật buồn cười, Lâm Yến à. Mày đang rung động với người không thuộc về mày.”
Tiếng chuông cửa vang lên bất ngờ.
Cô hơi giật mình.
Giờ này đã khuya, ai lại đến?
Khi mở cửa, trước mắt cô là Hàn Thừa Vũ, người ướt đẫm nước mưa, áo sơ mi dính sát vào vai, từng giọt nước nhỏ xuống sàn.
Cô sững sờ: “Anh... sao lại—”
“Em định trốn tôi đến bao giờ?”
Giọng anh khàn đi, vừa giận vừa lo, ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ đêm.
“Em nói chấm dứt, rồi tắt máy. Tôi lái xe đến nhà em, mưa ướt hết đường mà vẫn không thấy đèn sáng. Em định biến mất thật à?”
“Anh—”
“Anh gì?”
Anh bước vào, kéo cô lại gần, ánh mắt chất chứa muôn vàn cảm xúc.
“Em nghĩ hợp đồng là lý do để em rời đi dễ dàng như vậy sao?”
Cô ngẩng lên, đối diện với anh.
“Mọi thứ vốn chỉ là giả. Anh quên sao? Em chưa từng là gì của anh cả, Hàn Thừa Vũ.”
Anh im lặng.
Chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ, nặng trĩu.
Rồi anh khẽ nói, giọng trầm xuống như thì thầm:
“Em nói đúng. Ban đầu là giả.”
Anh dừng lại, nhìn sâu vào mắt cô.
“Nhưng bây giờ thì không.”
Cô sững người.
“Anh nói gì?”
“Anh không muốn diễn nữa.”
Bàn tay anh siết chặt lấy tay cô, như sợ chỉ cần buông ra là mất.
“Anh không biết từ khi nào, chỉ biết rằng… mỗi lần em rời khỏi, anh đều thấy lòng mình trống rỗng.
Anh không muốn nhìn em khóc vì người khác, cũng không muốn em nghe ai nói rằng em không xứng đáng.”
Cô lùi lại một bước, tim đập loạn.
“Đừng nói nữa... Em không muốn nghe.”
“Em sợ à?” anh hỏi khẽ.
Cô im lặng, quay đi, không trả lời.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, hòa lẫn với tiếng mưa lạnh.
Anh bước đến sau lưng cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai.
“Lâm Yến, anh không cần em tin ngay bây giờ.”
Giọng anh dịu lại, trầm và ấm.
“Chỉ cần em đừng rời đi. Nếu phải chứng minh tình cảm này thật, anh sẽ làm.
Dù em chọn cách lạnh lùng nhất, anh vẫn sẽ ở đây.”
Cô khẽ nhắm mắt.
Mưa ngoài kia vẫn rơi không ngừng, từng giọt rơi trên kính hòa cùng hơi thở anh ngay sau lưng cô — gần đến mức chỉ cần quay lại, mọi khoảng cách sẽ tan biến.
Nhưng cô không quay lại.
Cô chỉ nói nhỏ, như gió thoảng:
“Anh về đi. Em mệt rồi.”
Hàn Thừa Vũ đứng lặng rất lâu, rồi gật đầu.
“Được. Anh sẽ về. Nhưng lần tới, em đừng tắt máy nữa.”
Anh quay đi, bước ra khỏi căn hộ.
Cánh cửa khép lại, để lại mùi hương bạc hà dịu nhẹ và cảm giác ấm áp chưa kịp tan biến.
Khi anh đi khuất, Lâm Yến ngồi sụp xuống sàn, ôm lấy đầu gối.
Trong lòng cô, thứ cảm xúc hỗn loạn dâng lên như sóng.
Cô không biết mình nên vui hay nên sợ.
Chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc anh nói “Anh không muốn diễn nữa”, tim cô… đã không còn yên bình.