Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên, cả resort đã rộn ràng. Ê-kíp chụp hình chuẩn bị cảnh quay cuối cùng — cảnh “vợ chồng” Hàn Thừa Vũ và Lâm Yến cùng nhau dạo trên cát, tay đan tay, ánh mắt chan chứa yêu thương.
Nhưng Lâm Yến không hay biết rằng, ở thành phố, mạng xã hội đã bùng nổ từ rạng sáng.
Một tài khoản vô danh vừa đăng lên loạt ảnh — ảnh hậu trường buổi chụp đêm qua.
Trong ảnh, Hàn Thừa Vũ đang ôm Lâm Yến giữa mưa, tay anh đặt lên lưng cô, ánh mắt nhìn cô dịu dàng đến mức khiến bất kỳ ai cũng phải tin đó là thật.
Chỉ vài phút sau, bài đăng lan truyền chóng mặt.
“Tổng tài Hàn Thị và vợ hợp đồng thật ra yêu nhau?”
“Ảnh này mà là diễn thì tôi cũng xin thua!”
“Nhìn đi, ai ôm người ta kiểu đó mà gọi là công việc chứ?”
Đến khi trợ lý Lục Phi phát hiện và gọi điện, Hàn Thừa Vũ vẫn còn đang họp với nhóm nhiếp ảnh. Anh nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt lập tức tối lại.
“Gửi ảnh cho tôi.”
Lục Phi run giọng: “Đã gửi rồi, Hàn tổng. Báo mạng đang giật tít, mấy cổ đông cũng gọi hỏi…”
Anh cúp máy, mở ảnh ra xem.
Khoảnh khắc đó, không hiểu sao tim anh khựng lại. Hình ảnh Lâm Yến trong vòng tay anh — ánh mắt cô ngước lên, miệng hơi mở như định nói gì, trông thật đến mức chính anh cũng quên đó là một cảnh diễn.
Anh hít sâu, khôi phục vẻ bình thản, rồi quay sang thư ký:
“Dừng buổi chụp. Triệu tập ê-kíp. Tôi muốn biết ai rò rỉ ảnh này.”
Lâm Yến nghe tin muộn hơn.
Khi cô đang ngồi hóa trang, một nhân viên trẻ hớt hải chạy vào:
“Chị Lâm! Chị lên mạng chưa? Ảnh của chị và tổng giám đốc đang lên top tìm kiếm rồi!”
“Ảnh gì cơ?”
Cô mở điện thoại, và tim lập tức trượt một nhịp.
Trên màn hình là chính cô — trong vòng tay anh, dưới mưa, ánh mắt cô ngây dại đến mức… khiến mọi lời giải thích trở nên vô nghĩa.
Bình luận phía dưới dày đặc:
“Hóa ra là thật!”
“Lâm Yến xứng đáng quá!”
“Không, chắc cô ta đang lợi dụng anh ấy thôi. Mặt ngây thơ kiểu đó ai tin được!”
Cô cảm thấy nghẹn trong ngực. Những dòng chữ đó như hàng trăm mũi kim.
Điện thoại rung liên tục — tin nhắn từ bạn cũ, phóng viên, thậm chí cả mẹ cô.
Cửa phòng mở ra. Hàn Thừa Vũ bước vào.
Cô đứng bật dậy. “Anh cũng biết rồi à?”
Anh gật. “Đang xử lý.”
“Là ai làm rò rỉ?”
“Chưa rõ.” Anh nói ngắn gọn, giọng lạnh. “Nhưng tôi đã yêu cầu pháp lý vào cuộc.”
Cô nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ mím môi.
“Vậy… tôi có cần lên tiếng không? Nếu tôi đăng đính chính—”
“Không.” Anh cắt lời, ánh mắt kiên định. “Cô không nói gì cả. Tôi sẽ lo.”
“Nhưng nếu im lặng thì mọi người sẽ—”
“Càng đoán càng tốt.”
Cô sững sờ. “Anh… anh muốn tin đồn lan rộng à?”
“Không.” Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu như biển. “Tôi chỉ muốn họ tin rằng, nếu có gì thật — thì cũng không phải điều đáng xấu hổ.”
Câu nói ấy khiến cô không biết phải đáp thế nào.
Lý trí bảo cô đây chỉ là chiến lược truyền thông. Nhưng tim cô lại không nghe lời.
Cuộc họp khẩn được tổ chức ngay tại resort.
Đạo diễn, nhiếp ảnh gia, trợ lý, tất cả đều bị gọi lên. Hàn Thừa Vũ ngồi đầu bàn, ánh mắt lạnh như băng.
“Bức ảnh đó,” anh nói chậm rãi, “không nằm trong danh sách đã duyệt. Ai tải nó ra ngoài?”
Không ai dám thở mạnh.
Cuối cùng, một nhân viên hậu trường nhỏ giọng: “Tôi… tôi chỉ gửi thử cho bạn xem, không ngờ bị tung lên mạng…”
Cả phòng chết lặng.
Lục Phi gần như muốn ngất. “Cậu có biết cậu vừa gây chuyện gì không hả!”
Hàn Thừa Vũ vẫn điềm tĩnh, nhưng giọng anh lạnh đến mức khiến không khí đặc quánh:
“Tạm đình chỉ. Pháp lý sẽ làm việc với cậu sau.”
Nhân viên cúi đầu run rẩy, nước mắt tràn ra.
Khi mọi người rời đi, chỉ còn lại anh và Lâm Yến trong phòng.
Cô khẽ nói: “Anh không cần nặng tay quá, cậu ấy chắc không cố—”
“Cố hay không đều không quan trọng.” Anh ngắt lời. “Vấn đề là hậu quả. Cô đang bị đặt giữa tâm bão. Tôi không thể để bất cứ ai lợi dụng chuyện này thêm nữa.”
Cô nhìn anh, thấy đôi mắt anh thoáng mệt — không còn là tổng tài lạnh lùng, mà là người đàn ông đang phải chống lại cả một cơn sóng dữ để bảo vệ điều gì đó quý giá.
“Cảm ơn anh,” cô nói nhỏ, “vì đã đứng ra thay tôi.”
Anh khẽ nhìn cô, ánh mắt mềm lại: “Tôi không làm vì nghĩa vụ. Tôi làm vì tôi muốn.”
Cô giật mình. Tim cô đập thình thịch, muốn hỏi “tại sao” nhưng lời nghẹn lại trong cổ.
Bên ngoài, gió biển thổi mạnh hơn, như thể biết hai người vừa bước vào ranh giới mà họ đều chưa dám gọi tên.
Buổi chiều hôm đó, resort yên ắng đến lạ.
Từ hành lang khách sạn, tiếng gió biển xen lẫn tiếng sóng vỗ nghe như một bản nhạc không đầu không cuối, chẳng ai biết nên thở phào hay lo sợ.
Lâm Yến ngồi trong phòng, điện thoại vẫn không ngừng rung lên. Tin nhắn báo, cuộc gọi lỡ, thông báo — tất cả dồn dập như sóng triều.
Từ khóa “Hàn Thừa Vũ – Lâm Yến” leo lên top 1 tìm kiếm chỉ sau vài giờ.
Nhưng điều khiến cô choáng váng không phải là bức ảnh kia… mà là những bài đăng nối tiếp sau đó:
“Lâm Yến từng bị nghi gian lận trong show diễn năm ngoái!”
“Nguồn tin nội bộ tiết lộ, cô ta được Hàn Thị chống lưng!”
“Có người trong giới khẳng định, Lâm Yến từng ‘đổi vai bằng quan hệ’!”
Cô ngồi chết lặng, bàn tay siết chặt đến run rẩy.
Những lời đồn vô căn cứ đó như từng nhát dao đâm thẳng vào quá khứ cô cố quên.
Điện thoại lại reo — là Hàn Thừa Vũ.
Cô do dự vài giây rồi bắt máy.
“Anh đây,” giọng anh trầm, khàn nhẹ vì mệt. “Cô đang ở đâu?”
“Phòng 503.”
“Không rời khỏi đó. Đừng đọc gì cả.”
“Nhưng họ đang—”
“Lâm Yến,” anh cắt ngang, giọng thấp xuống, “tôi nói rồi, để tôi lo.”
Cô im lặng.
Trong đầu cô vang lên hàng loạt câu hỏi: Tại sao anh lại quan tâm đến mức này? Chẳng phải tất cả chỉ là hợp đồng sao?
Mười phút sau, anh xuất hiện trước cửa phòng.
Vẫn bộ vest đen gọn gàng, cà vạt hơi lỏng, mắt anh thoáng quầng vì thiếu ngủ.
“Chuẩn bị đi,” anh nói. “Chúng ta có buổi họp báo.”
“Cái gì?” Cô giật mình. “Anh định làm rõ mọi chuyện ngay hôm nay sao?”
“Không.” Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định. “Tôi định kết thúc nó.”
Buổi họp báo được tổ chức chớp nhoáng trong phòng hội nghị của resort, chỉ giới hạn phóng viên được mời.
Dù vậy, khi hai người bước vào, ánh đèn flash vẫn lóe sáng khắp nơi.
“Anh Hàn, xin hỏi anh và cô Lâm thực sự có quan hệ tình cảm?”
“Tin đồn về việc cô Lâm dựa hơi Hàn Thị có đúng không?”
“Có tin cho rằng Hàn tổng đang PR cho công ty thông qua mối quan hệ giả, anh phản hồi thế nào?”
Hàn Thừa Vũ ngồi xuống, mặt không biểu cảm.
Lâm Yến ngồi bên cạnh, hai bàn tay đan chặt dưới bàn để ngăn run.
Anh đưa mắt nhìn khắp căn phòng, giọng anh trầm thấp nhưng vang rõ từng chữ:
“Những tấm ảnh đó, không phải là công việc. Là thật.”
Cả hội trường bùng nổ tiếng ồn. Phóng viên lao lên, ống kính lia tới tấp.
Còn Lâm Yến, tim cô gần như ngừng đập.
Anh tiếp tục:
“Tôi và cô Lâm Yến, đã kết hôn từ ba tháng trước. Hợp đồng hôn nhân chỉ là hình thức. Còn tình cảm — không cần ai phán xét.”
Câu nói ấy như một tiếng sấm giữa bầu trời yên tĩnh.
Ngay cả phóng viên dày dạn kinh nghiệm cũng đứng hình vài giây trước khi đồng loạt hô lên:
“Anh nói thật chứ?”
“Cô Lâm, có thể xác nhận lời anh Hàn vừa nói không?”
Lâm Yến ngơ ngác nhìn anh. Trong mắt cô, Hàn Thừa Vũ vẫn bình tĩnh như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ lâu.
Anh quay sang nhìn cô, giọng nhẹ hơn, chỉ đủ hai người nghe:
“Cứ để tôi nói.”
Rồi anh quay lại ống kính, tiếp tục:
“Tôi không cần người khác suy đoán. Nếu ai đó cố tình bôi nhọ danh dự của vợ tôi, pháp lý Hàn Thị sẽ xử lý. Còn về việc giữa chúng tôi là thật hay giả—”
Anh khẽ cười, “—thì chỉ tôi và cô ấy biết.”
Ánh đèn flash lại lóe sáng. Nhưng lần này, Lâm Yến không còn sợ.
Vì trong giây phút ấy, khi nghe anh nói hai chữ vợ tôi, cô bỗng thấy lòng mình run lên — không phải vì sợ, mà vì… vui.
Sau buổi họp, tin tức lan nhanh như cháy rừng.
Mạng xã hội đảo chiều — hàng loạt bài viết bênh vực cô xuất hiện:
“Họ đẹp đôi thật sự!”
“Hàn tổng thừa nhận rồi, không còn gì để bàn!”
“Tôi chỉ muốn làm Lâm Yến thêm một lần kiếp sau.”
Nhưng bên cạnh đó, vẫn còn vô số lời nghi ngờ, công kích, thậm chí là châm chọc.
Song, Lâm Yến chẳng để tâm.
Trong phòng, cô ngồi im nhìn ra cửa sổ, nắng chiều rải vàng lên tóc cô.
Cánh cửa mở ra, Hàn Thừa Vũ bước vào, tháo cà vạt, nở nụ cười nhạt:
“Cô giỏi lắm. Giữ bình tĩnh tốt hơn tôi tưởng.”
“Anh… sao lại làm thế?” cô khẽ hỏi. “Nếu công khai như vậy, anh sẽ bị cổ đông phản đối, truyền thông ép—”
“Tôi biết.” Anh ngắt lời, giọng nhẹ như gió. “Nhưng tôi mệt rồi, Lâm Yến. Mệt vì phải che giấu, phải tính toán từng lời. Tôi chỉ muốn, ít nhất trong chuyện này, có thể quyết định cho riêng mình.”
Cô nhìn anh thật lâu, rồi khẽ nói: “Vậy còn tôi? Anh có nghĩ tôi muốn điều này không?”
Anh im lặng.
Một thoáng sau, anh cười, nụ cười lạ lùng đến mức khiến cô không dám nhìn tiếp.
“Cô có thể ghét tôi,” anh nói, “nhưng đừng hối hận. Vì một khi tôi đã nói trước công chúng, nghĩa là tôi sẽ không để cô rời đi nữa.”
Câu nói ấy như một lời tuyên bố, không chỉ với thế giới — mà với chính cô.
Và trái tim Lâm Yến, dù cố phủ nhận, vẫn đập loạn lên như muốn phản bội lý trí của chính mình.
Trời đổ mưa từ lúc nào không ai biết.
Những giọt nước đập vào khung cửa kính, rơi thành từng vệt dài, mờ nhòe ánh đèn ngoài phố. Cả resort như chìm vào màn sương xám lạnh.
Lâm Yến ngồi thu mình trên ghế, nhìn bản hợp đồng vừa được gửi đến từ công ty quản lý.
Cô đọc từng dòng, môi tái nhợt — điều khoản chấm dứt hợp đồng, phạt bồi thường, và ghi rõ: “Vi phạm hình ảnh thương hiệu.”
Cô biết chuyện này sớm muộn cũng đến, nhưng vẫn không ngờ lại tàn nhẫn đến thế.
Ba năm cô làm việc cật lực, không scandal, không tranh giành, chỉ để đổi lấy hai chữ “vi phạm”?
Cô hít sâu, cầm bút định ký.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại rung.
Hàn Thừa Vũ.
Cô không bắt, chỉ nhìn tên anh trên màn hình rồi thở dài.
Một lát sau, cửa phòng vang tiếng gõ.
Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã bước vào, áo khoác sẫm màu thấm nước mưa, mái tóc ướt nhẹ, khí lạnh theo anh ùa vào.
Anh nhìn tờ giấy trên tay cô.
“Định ký à?”
“Chẳng phải nên thế sao?” cô mỉm cười gượng. “Công ty tôi không muốn dính dáng đến Hàn thị. Còn anh… chắc cũng không muốn rắc rối kéo dài.”
Anh bước lại gần, ánh mắt sắc lạnh: “Cô nghĩ tôi để yên cho người ta đối xử với cô như vậy sao?”
“Anh định làm gì? Dùng quyền lực để ép họ à?” cô hỏi, giọng nghẹn. “Họ nói đúng đấy — tôi không nên bước vào thế giới của anh. Ở đó, mọi thứ đều là giao dịch, còn tôi… chỉ là một món hàng đi kèm.”
Anh khựng lại, bàn tay siết chặt.
Một thoáng im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài.
Rồi anh nói chậm rãi, từng chữ:
“Không ai được phép gọi cô như thế. Kể cả chính cô.”
Lâm Yến ngẩng lên.
Ánh mắt anh tối như bầu trời ngoài kia, sâu thẳm đến mức khiến tim cô chao đảo.
Anh rút từ túi áo ra một tập hồ sơ, đặt lên bàn.
“Đây là bản hợp đồng bảo trợ mới. Tôi đã ký. Từ giờ, mọi hoạt động của cô do Hàn thị phụ trách.”
Cô choáng váng. “Anh điên rồi sao? Anh không cần vì tôi mà—”
“Cần.” Anh ngắt lời, giọng kiên định đến đáng sợ. “Cô quên rồi à, tôi đã nói — cô là vợ tôi. Dù là hợp đồng hay không, tôi sẽ không để ai chạm vào người của tôi.”
Cô đứng bật dậy, trái tim đập loạn.
“Anh không có quyền nói như thế! Tôi không phải tài sản của anh!”
Anh lặng im một giây, rồi khẽ cười.
“Phải, cô không phải tài sản. Nhưng nếu có ai muốn làm tổn thương cô, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra chắn lại. Đó không phải quyền, mà là lựa chọn.”
Câu nói ấy khiến mọi phản kháng trong cô dừng lại.
Cô nhìn anh — người đàn ông đứng giữa cơn mưa, áo khoác dính nước, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như thể không gì có thể lay chuyển.
Mưa vẫn rơi ào ạt, cửa sổ bị gió thổi bật mở.
Anh bước tới khép lại, nhưng tay cô vô thức kéo tay anh lại.
Cả hai khựng lại.
Khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe được nhịp tim anh — nhanh, mạnh và thật.
Anh nhìn xuống, giọng trầm khàn:
“Cô đang run à?”
“Không…” cô lắc đầu, nhưng giọng nhỏ đến mức nghe như lời thì thầm.
Anh khẽ đưa tay chạm vào má cô, lau đi giọt nước mưa vừa bắn vào.
“Đừng sợ nữa,” anh nói, “mưa rồi sẽ tạnh thôi.”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại.
Cô không biết là do cơn mưa ngoài kia hay do hơi ấm từ bàn tay anh, nhưng mọi phòng vệ trong cô bỗng tan chảy.
Hàn Thừa Vũ cúi xuống, khẽ chạm môi mình lên trán cô — chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng đủ khiến cả thế giới trong cô rung chuyển.
Cô không đẩy anh ra.
Chỉ khẽ nhắm mắt lại, để mặc bản thân lần đầu tiên cảm nhận một nụ hôn không vì “diễn”, không vì “hợp đồng”, mà vì thật.
Đêm ấy, mưa rơi đến tận khuya.
Tin tức trên mạng vẫn ồn ào, nhưng với họ — thế giới dường như đã tách biệt.
Trong căn phòng nhỏ, giữa tiếng mưa và ánh đèn vàng mờ ấm, có hai con người đang dần học cách tin nhau, dù cả hai đều chưa dám thừa nhận rằng — họ đã bước quá xa khỏi ranh giới ban đầu.