Ánh đèn flash lóe lên từng đợt, rọi sáng cả sảnh chính của khách sạn cao cấp giữa trung tâm Thượng Hải. Những tiếng gọi tên, tiếng máy ảnh chớp nháy không ngừng vang lên, tạo nên thứ âm thanh hỗn độn nhưng đã trở nên quen thuộc với Hàn Dịch. Anh đứng trên thảm đỏ, vai khoác bộ vest đen lịch lãm được cắt may hoàn hảo, gương mặt không chút biểu cảm. Trong mắt mọi người, anh là trung tâm của buổi họp báo hôm nay – nam chính của bộ phim truyền hình được kỳ vọng nhất mùa hè này: "Ánh Trăng Ký Ức".
Gương mặt anh được những ánh sáng rực rỡ tôn lên từng đường nét sắc sảo: sống mũi cao thẳng, đôi môi mím nhẹ và đặc biệt là ánh mắt – trầm lặng, sâu thẳm như mang theo những câu chuyện không tên. Không ít người trong giới đã từng nhận xét rằng: “Hàn Dịch chỉ cần đứng yên, cũng đã đủ để kể một câu chuyện.”
Anh không mỉm cười, nhưng cũng không tỏ vẻ lạnh lùng – biểu cảm trung tính đến mức gần như xa cách. Dù vậy, người ta vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Chính sự im lặng ấy lại trở thành một thứ sức hút lạ kỳ – như thể mọi người luôn tò mò điều gì đang giấu bên dưới lớp kính mờ ấy.
"Anh Hàn, nhìn sang trái một chút nhé!"
"Xin một nụ cười được không ạ?"
"Anh có thể chia sẻ cảm xúc khi trở lại màn ảnh sau gần một năm không?"
Hàng loạt câu hỏi được ném về phía anh từ những phóng viên phía dưới, nhưng Hàn Dịch chỉ gật đầu nhẹ, giữ đúng nguyên tắc: không phỏng vấn ngoài kịch bản. Mọi thông tin đều sẽ được trả lời trong phần giao lưu chính thức. Anh không thích phô bày cảm xúc – cũng giống như cách anh chưa từng công khai bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào kể từ khi nổi tiếng.
Sau phần chụp hình, Hàn Dịch được dẫn vào phòng hậu trường. Người đứng đón anh ở đó là Thẩm Duật, quản lý kiêm người bạn duy nhất anh còn giữ liên lạc thường xuyên.
"Khá ổn. Hôm nay cậu mặc bộ này lên hình đẹp đấy." – Thẩm Duật vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo cho anh, ánh mắt chăm chú như thể đang quan tâm một tác phẩm nghệ thuật, hơn là một con người bằng xương bằng thịt.
"Ừm." – Hàn Dịch khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế dài. Anh không nói nhiều, nhưng Thẩm Duật đã quen. Có lẽ không ai hiểu anh bằng Thẩm Duật – người đã ở bên anh từ khi anh còn là một thực tập sinh vô danh trong công ty đào tạo nghệ sĩ.
Thẩm Duật mở chai nước, đưa cho anh. Giọng nói có vẻ nhẹ đi:
"Hôm nay cũng sẽ có sự xuất hiện của Giang Vãn."
Cái tên đó như một mũi kim nhỏ xuyên qua không khí yên ắng. Hàn Dịch không ngẩng lên, cũng không trả lời ngay. Bàn tay cầm chai nước dừng lại một nhịp.
"Tôi tưởng cô ấy đang ở nước ngoài?"
"Về từ tuần trước. Không ai công khai, nhưng phía nhà sản xuất muốn tạo hiệu ứng tái hợp tình cũ trên màn ảnh." – Giọng Thẩm Duật vẫn đều đều, như một thông báo công việc. Nhưng ẩn trong đó là sự dè chừng.
Hàn Dịch đặt chai nước xuống bàn. Anh ngả người ra sau, mắt nhìn lên trần phòng hóa trang với ánh đèn mờ nhẹ. Giang Vãn, cái tên ấy chưa từng rời khỏi trí nhớ của anh, dù thời gian đã trôi qua ba năm. Ba năm kể từ buổi chiều hôm đó – buổi chiều cô bước ra khỏi cuộc đời anh mà không nói lời từ biệt.
Cuộc chia tay đó không có nước mắt, cũng không có giận dữ. Chỉ là một sự lặng thinh kéo dài, như thể cả hai đều biết điều gì đó đã vỡ, và không cách nào vá lại được nữa. Nhưng điều khiến anh ám ảnh không phải là chia tay, mà là cảm giác không rõ ràng, như bị bỏ lại trong một căn phòng trống mà ánh sáng chưa kịp tắt.
"Cậu ổn chứ?" – Thẩm Duật hỏi nhỏ.
"Tôi đâu có bị làm sao." – Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười gượng gạo nhưng đủ để đóng vai của chính mình: một ngôi sao hoàn hảo, không để lộ bất kỳ vết nứt nào.
Lát sau, tiếng bước chân vang lên phía ngoài hành lang. Cửa mở, và như một đoạn phim quay chậm, Giang Vãn bước vào, đi cùng trợ lý của cô. Cô mặc một chiếc váy trắng dài đơn giản, không phô trương, không lộng lẫy, nhưng khí chất vẫn khiến người khác phải dừng lại để nhìn.
Cô cũng nhìn thấy anh. Giây phút ấy, ánh mắt họ chạm nhau – không hẳn ngỡ ngàng, nhưng cũng chẳng thể thản nhiên.
"Chào anh." – Giang Vãn nói trước. Giọng cô vẫn vậy – dịu dàng nhưng không dễ đoán.
"Ừ." – Hàn Dịch đáp, chỉ một từ. Nhưng anh đứng dậy, lịch sự và chừng mực. Không ai trong phòng có thể nhận ra rằng bàn tay anh vừa siết nhẹ thành nắm.
"Chúng ta sẽ diễn cùng nhau." – Cô cười nhẹ, một nụ cười như thể chẳng có quá khứ gì từng xảy ra. Và có lẽ đó chính là điều khiến anh thấy nghẹn.
Thẩm Duật đứng lùi lại phía sau, ánh mắt đảo qua hai người. Anh không nói gì, nhưng có lẽ trong lòng đã tự hiểu, cơn sóng mới bắt đầu nổi lên.
Ngoài kia ánh đèn vẫn rực rỡ, tiếng cười vẫn vang vọng. Nhưng bên trong, có những cảm xúc đã bắt đầu chuyển động – âm thầm, không màu, không tiếng.