ÁNH SÁNG TRONG GƯƠNG

Chương 2: Cảnh Quay Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trường quay được dựng tại một phim trường ngoại ô, rộng lớn nhưng vắng vẻ. Không khí giữa trưa oi nhẹ, ánh mặt trời xuyên qua những tấm phông bạt phản sáng tạo nên một thứ ánh sáng vàng nhạt, hơi hư ảo, rất hợp với cảnh quay đầu tiên của bộ phim – phân đoạn nam nữ chính tình cờ gặp lại sau nhiều năm xa cách.

Một sự trùng hợp đầy châm biếm.

Hàn Dịch đứng trước ống kính, vai khoác áo sơ mi trắng đã được ủi phẳng phiu, gương mặt trang điểm vừa đủ để giữ lại nét tự nhiên. Máy quay đã sẵn sàng, đạo diễn đứng sau monitor, trợ lý chạy lăng xăng quanh anh để kiểm tra lại tóc tai, ánh sáng. Mọi thứ đều ổn, chỉ chờ một người.

"Giang Vãn đang trên đường vào." – Thẩm Duật lên tiếng, tay vẫn cầm clipboard ghi lại lịch trình.

Hàn Dịch gật đầu, không nói gì. Cậu ngồi xuống chiếc ghế cao đặt sát khung cảnh, mắt hướng ra xa, như đang nhìn vào khoảng trống nào đó sau hàng rào dựng bối cảnh. Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm vài sợi tóc trên trán cậu bay khẽ. Cậu nhắm mắt lại một chút, rồi mở ra, giọng trầm mà khẽ:

"Cậu có mang thuốc dị ứng theo không?"

Thẩm Duật lập tức lấy từ túi xách ra một vỉ thuốc nhỏ, đưa cho cậu.
"Tôi biết cậu dễ mẫn cảm với phấn hóa trang mới. Đây là loại bác sĩ kê gần đây."

Cậu nhận lấy, uống cùng với chai nước đã mở nắp.
"Cảm ơn. Cậu chu đáo thật."

Thẩm Duật cười nhẹ, ánh mắt thoáng mềm lại.
"Chăm sóc cho cậu là công việc của tôi mà."

Một khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua, cho đến khi tiếng giày cao gót vang lên trên sàn xi măng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Giang Vãn bước vào, váy dài màu pastel nhẹ nhàng, trang điểm thanh lịch, thần thái đúng chuẩn diễn viên chuyên nghiệp. Cô gật đầu chào đạo diễn và ê-kíp, rồi tiến về phía bạn diễn.

Hàn Dịch đứng dậy khi cô tới gần, ánh mắt lịch sự, xa cách. Không có cái gật đầu nào, không nụ cười. Cậu chỉ nhẹ giọng, đúng vai trò:

"Chuẩn bị quay."

Giang Vãn không tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ của cậu. Cô cười nhạt, không nói gì, bước tới đúng vị trí. Đạo diễn ra hiệu chuẩn bị. Máy quay chạy. Tấm clapboard đập xuống, vang lên rõ ràng.

"Cảnh 03. Take 01. Action!"

Ánh sáng dịu lại. Trong khung hình là một quán café nhỏ, nơi hai nhân vật gặp lại lần đầu sau nhiều năm xa cách. Hàn Dịch bước vào, ánh mắt chạm Giang Vãn. Một giây dừng lại. Rồi cậu tiến đến, ánh mắt hơi nghiêng, gương mặt có chút ngạc nhiên, nhưng không quá biểu cảm. Lời thoại vang lên:

"Em… vẫn uống Americano không đường?"

Giang Vãn mỉm cười:
"Còn anh, vẫn thích café đá chứ?"

Mọi thứ đều hoàn hảo – đúng nhịp, đúng ánh mắt, đúng cử chỉ. Nhưng chỉ đạo diễn mới thấy được rằng ánh nhìn của Hàn Dịch không ấm. Nó đúng vị trí, đúng biểu cảm, nhưng thiếu thứ gì đó thật lòng. Như thể giữa hai người là một tấm kính trong suốt mà không ai muốn chạm vào.

"Cut!" – đạo diễn hô.
"Tốt lắm. Diễn cảm vừa phải. Dịch, ánh mắt của cậu ổn đấy – giữ cái tiết chế đó nhé."

Cậu gật đầu. Cô quay đi trước, về phòng nghỉ. Cậu cũng xoay lưng, bước về phía Thẩm Duật đang chờ sẵn. Cậu nói khẽ, chỉ đủ để hai người nghe:

"Tôi không nghĩ mình có thể quay được mười tập thế này."

Thẩm Duật đưa khăn giấy cho cậu lau tay, giọng trầm tĩnh:
"Vậy cậu quay từng cảnh một, không cần nghĩ quá xa."

Cậu nhìn Thẩm Duật, khẽ gật đầu, rồi hỏi nhẹ:
"Cô ấy… thay đổi nhiều không?"

Thẩm Duật không trả lời ngay. Một lát sau, anh mới đáp:

"Vẫn đẹp. Vẫn diễn tốt. Nhưng… cũng vẫn là người khiến cậu không thể tin tưởng."

Câu nói ấy không phải là khuyên nhủ, mà giống như một lời nhắc nhở. Cậu không phản ứng, chỉ cười nhạt – một nụ cười thoảng qua như ánh nắng hắt lên gương mặt rồi tan biến.


Buổi chiều, cảnh quay ngoài trời. Cảnh hai nhân vật chính vô tình đi cạnh nhau trong một khung cảnh cũ từng gắn bó.

"Anh không nghĩ sẽ gặp em ở đây." – Giọng thoại của Hàn Dịch vang lên, trầm ổn.

"Thật trùng hợp… nhưng đôi khi, những điều cũ kỹ lại hay tìm cách quay về." – Giang Vãn đáp, ánh mắt nhìn cậu lâu hơn mức cần thiết.

Sau cảnh quay, cô bước đến gần cậu khi đạo diễn vừa khen:
"Em nghe nói anh sắp nhận vai điện ảnh. Chúc mừng."

Hàn Dịch nghiêng đầu, lịch sự.
"Cảm ơn."

Cô cười khẽ:
"Anh vẫn giữ khoảng cách như ba năm trước."

Cậu đáp, không đổi sắc mặt:
"Và em vẫn biết cách làm người khác không an tâm như ba năm trước."

Không khí thoáng chùng xuống. Giang Vãn im lặng, mắt thoáng dao động. Cô lùi lại một bước.
"Xin lỗi. Không định làm phiền anh."

Cậu không trả lời. Chỉ bước qua cô mà đi, bóng lưng thẳng, chậm rãi. Nhưng chỉ Thẩm Duật – người đứng cách đó vài mét – mới thấy bàn tay cậu vừa khẽ siết lại.


Khi cảnh quay tạm dừng, khi ánh sáng đã dịu xuống, người ta tháo micro, tháo hóa trang, rời khỏi vai diễn. Nhưng có những cảm xúc, lại không dễ gì tháo xuống như một chiếc mặt nạ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!