Một buổi sáng yên tĩnh trong phim trường.
Thẩm Duật đang kiểm tra bối cảnh quay nội, ánh mắt chăm chú từng chi tiết nhỏ. Cả đoàn bận rộn, còn anh – vẫn như thường lệ – đứng một mình trong góc, lặng lẽ điều phối mọi thứ.
Hàn Dịch đứng phía xa nhìn về phía anh.
Cậu không nói gì, chỉ lặng im.
Ánh mắt không còn dày vò, nhưng lại chứa đầy những chờ đợi khó gọi tên.
Mỗi lần cậu định bước tới, Thẩm Duật lại chuyển hướng, bận một việc khác, nói chuyện với một người khác, không cho cậu cơ hội để gần hơn dù chỉ một bước.
Đêm đến, phim trường tan, mọi người rời đi.
Thẩm Duật xếp lại tài liệu, chuẩn bị về khách sạn, thì Tống Dực bước đến từ phía sau, tay cầm hai ly cà phê mang về.
“Tôi biết cậu không thích đồ ngọt, nên mua loại đen đá. Vừa đắng, vừa tỉnh.”
Thẩm Duật quay đầu, khẽ cười:
“Anh còn nhớ chuyện nhỏ thế này à?”
“Cậu nghĩ tôi đứng cạnh cậu ngần ấy năm chỉ để lặng lẽ nhìn thôi à?”
Họ ngồi bên hàng ghế sắt đặt ở sân sau phim trường. Trăng lên, trời cao và trong, gió thổi dịu.
Tống Dực tựa đầu ra sau, nói rất nhẹ nhưng dứt khoát:
“Cậu biết rõ tình cảm tôi dành cho cậu, đúng không?”
Thẩm Duật im lặng.
Tống Dực quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu không né tránh:
“Nếu cậu không biết, thì tôi nói rõ hơn:
Tôi thích cậu.
Không phải từ hôm qua, mà là từ rất lâu trước đó.”
Ánh mắt Thẩm Duật khẽ lay động.
“Tống Dực…”
“Đừng nói gì để từ chối tôi vội.
Tôi không mong cậu trả lời ngay.
Tôi chỉ muốn cậu biết –
trong lúc người khác vẫn mải tiếc nuối quá khứ, thì tôi chọn hiện tại.
Tôi không níu tay cậu vì những gì đã qua, mà vì tôi thấy… tôi có thể mang lại cho cậu một cuộc đời ổn hơn.”
Tối hôm ấy, Thẩm Duật nằm trên giường khách sạn, mắt nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Cậu không ghét Hàn Dịch. Nhưng cậu cũng chưa sẵn sàng tha thứ.
Cậu biết rõ Tống Dực yêu mình – thứ tình yêu không bồng bột, không áp đặt, cũng không ép buộc phải hồi đáp.
Nhưng điều khiến Thẩm Duật sợ… không phải là tình yêu của họ.
Mà là chính trái tim đã quá quen với cô đơn của mình.
Ngày hôm sau, phim trường tiếp tục quay những cảnh nội tâm. Hàn Dịch diễn một phân đoạn dài – nhân vật của cậu phải đứng giữa hai lựa chọn: tình yêu đã từng đánh mất và người luôn ở cạnh lặng lẽ chờ đợi.
Thẩm Duật nhìn qua ống kính giám sát, ánh mắt không rời.
Đó là lần đầu tiên từ khi bắt đầu dự án mới… anh để lộ một ánh nhìn lặng lẽ, không gọi thành tên – cũng không đủ để ai nhận ra, ngoài chính bản thân mình.
Chiều hôm đó, khi đoàn tan ca, Hàn Dịch đứng chờ ở hành lang.
“Cậu có thể nói thật với tôi không?” – Hàn Dịch hỏi, giọng thấp hơn mọi khi.
Thẩm Duật dừng lại.
Hàn Dịch tiếp tục:
“Tôi vẫn có cơ hội nào… dù chỉ là nhỏ nhất không?”
Thẩm Duật nhìn cậu hồi lâu.
Rồi chậm rãi đáp:
“Tôi không biết.
Tôi không phải người dễ tha thứ.
Và tôi cũng không muốn bắt đầu một điều gì đó – khi bản thân mình còn chưa chắc chắn có thể đi đến đâu.”
“Nhưng nếu cậu thật sự muốn ở lại…
thì ít nhất, đừng đứng sau lưng tôi nữa.”
Có đôi khi, tình yêu không nằm ở lời tỏ tình đầu tiên,
mà ở người dám đi cùng mình đến tận cuối con đường – kể cả khi mình chưa kịp quay đầu.