ÁNH SÁNG TRONG GƯƠNG

Chương 9: Lùi Một Bước, Không Phải Vì Muốn Bỏ Cuộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thẩm Duật không xuất hiện ở trường quay ngày hôm sau.

Không tin nhắn báo nghỉ, không lời nhắn lại từ trợ lý, cũng không hề có email xin tạm vắng – chỉ là… biến mất. Như thể mọi vị trí anh từng đứng đều không có dấu chân. Cả ê-kíp náo loạn vài tiếng buổi sáng, rồi dần rơi vào im lặng.

Hàn Dịch nhận ra đầu tiên.

Cậu bước vào phòng hóa trang lúc 8h sáng như thường lệ, theo thói quen nhìn về góc phải – nơi Thẩm Duật vẫn hay đứng đợi, tay cầm bảng phân cảnh, ánh mắt dõi theo cậu như một thói quen đã trở thành phần không thể thiếu trong ngày.

Nhưng sáng nay, nơi đó trống không.

Cậu hỏi trợ lý:
"Anh Thẩm đâu rồi?"

Trợ lý bối rối.
"Em… không thấy anh Duật từ sáng. Cũng không liên lạc được ạ."


Giữa ngày, khi Hàn Dịch vừa kết thúc một cảnh quay căng thẳng, Tống Dực bước tới, đặt một phong bì trắng mỏng lên bàn gần cậu.

"Cái này để lại trong phòng hậu trường. Là của Thẩm Duật."

Hàn Dịch mở ra. Bên trong là thẻ nhân viên, một tờ giấy A4 gấp đôi – và một dòng chữ tay ngắn ngủi:

"Tôi cần thời gian để cân bằng lại mọi thứ.
Sự nghiệp của cậu không nên bị ràng buộc bởi một người đứng sau.
Hãy tỏa sáng – như đúng ý nghĩa cái tên của cậu.
— Thẩm Duật."

Cậu đứng chết lặng. Tay siết chặt mép thư, đến mức móng tay hằn lên giấy.

"Cậu ấy… bỏ đi rồi à?" – Tống Dực hỏi, giọng trầm.

Hàn Dịch không trả lời. Cậu chỉ nhìn vào dòng chữ viết tay kia – mỗi nét chữ đều quen thuộc đến đau lòng. Cậu nhớ lại những đêm quay muộn, Thẩm Duật khoác thêm áo cho cậu mà không hỏi. Những lần cậu im lặng, anh luôn biết phải nói điều gì. Và cả những lúc… anh nhìn cậu như thể cậu là người quan trọng nhất thế giới, mà không đòi hỏi điều gì đổi lại.

Nhưng chính vì thế, cậu chưa từng biết… cảm giác mất đi anh sẽ nặng như thế này.


Buổi tối, Hàn Dịch đến căn hộ của Thẩm Duật – nơi anh vẫn sống suốt ba năm qua. Căn hộ không khóa cửa, đèn tắt, chỉ có ánh sáng từ hành lang chiếu hắt vào nền gỗ. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn – gọn gàng, chỉn chu. Trên bàn là cuốn sổ ghi chú công việc, một tách trà nguội lạnh, và chiếc áo khoác anh từng để lại hôm phim trường đầu mùa.

Cậu ngồi xuống ghế, trong bóng tối.

Không ai chờ cậu về. Không ai nói “về rồi à?”
Chỉ có im lặng, dày đặc và ngột ngạt.


Ngày hôm sau, trong một cuộc họp kín của công ty quản lý, Giang Vãn xuất hiện sớm.

"Cậu ấy không ở đây à?" – Cô hỏi, giọng nhẹ.

Tống Dực trả lời thay:
"Không. Cậu ấy rút lui rồi."

Giang Vãn gật đầu, khẽ cười.
"Em không nghĩ… anh ấy lại chọn cách đứng ngoài."

"Anh ấy chọn vì Hàn Dịch." – Tống Dực đáp, mắt nhìn về phía xa.
"Vì người mà anh ấy yêu nhưng chưa từng được gọi tên."

Giang Vãn không nói thêm. Cô chỉ quay đầu, nhìn về phía cửa kính:

"Thế thì, nếu Hàn Dịch không giữ lại… cũng có nghĩa là cậu ấy không đủ quan trọng."


Cùng lúc đó, ở một quán cà phê nhỏ khuất trong hẻm, Thẩm Duật đang ngồi một mình. Anh không mang laptop, không kịch bản, không giấy tờ. Chỉ có một cuốn sổ nhỏ – nơi anh đang viết vài dòng bằng nét chữ đều đặn:

"Làm người trưởng thành nghĩa là học cách đứng sau,
Dù trái tim muốn chạy đến trước mặt ai đó."

"Tôi rút lui không phải vì từ bỏ…
Mà là vì muốn giữ lại hình ảnh tốt đẹp cuối cùng của cậu –
Trước khi tôi trở thành một lý do khiến cậu mất đi mọi thứ."

Bàn tay anh khẽ run, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.


Không phải ai rời đi cũng muốn buông tay.
Có người ra đi… chỉ để người còn lại được bước tiếp mà không mang gánh nặng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!