Tần Dương bước vào sảnh lớn của hội nghị hợp tác, nơi những ánh đèn chớp nháy phản chiếu trên những bức tường kính cao chót vót, và không khí căng thẳng pha lẫn niềm háo hức lan tỏa khắp không gian. Cô đi theo dòng người, mắt thoáng nhìn xung quanh, tất cả đều toát lên vẻ hiện đại, quyền lực. Tầng lớp doanh nhân, các CEO, trưởng phòng từ những tập đoàn lớn tụ hội về đây, và cô – một trưởng phòng marketing chưa bao giờ quá nổi bật – bỗng cảm thấy mình như con kiến bé nhỏ giữa bầy đại bàng.
Bước chân của cô dừng lại khi nghe tên một tập đoàn nổi tiếng vang lên trên loa: “Tập đoàn Lăng Thần sẽ là đối tác chiến lược cho dự án toàn quốc lần này.” Tim cô bất giác nhảy lên. Một cơn gió lạnh len lỏi qua da thịt, kéo theo một cảm giác khó tả: hồi hộp, bối rối, và… một chút run rẩy.
“Lăng Thần?” – Tần Dương lẩm bẩm, cổ họng khô cứng. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô vô thức tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc trong đám đông.
Và rồi, anh xuất hiện.
Lăng Thần – CEO trẻ tuổi, quyền lực, và lạnh lùng đến mức khiến người ta phải nghiêng mình. Anh đứng ở trung tâm sảnh, dáng người thẳng tắp, bộ vest đen ôm sát cơ thể, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, quét qua toàn bộ hội trường mà chẳng chạm đến ai. Nhưng khi ánh mắt anh vô tình gặp Tần Dương, cô cảm thấy như bị đông cứng tại chỗ.
Anh đã thay đổi rất nhiều so với ký ức năm xưa: không còn vẻ trẻ con, hồn nhiên, mà thay vào đó là sự điềm tĩnh, lạnh lùng, và tỏa ra sức hút khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải dè chừng. Mái tóc được cắt gọn, gương mặt nghiêm nghị, nụ cười khẽ nhưng đầy quyền lực – tất cả khiến Tần Dương không thốt nên lời.
“Anh… là anh ấy sao?” – cô tự nhủ, tim đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ký ức bỗng ùa về: những ngày tháng sinh viên, những buổi chiều cùng nhau đi học, những lời hứa hẹn ngây ngô, và cả nỗi đau khi cô từ chối anh vì một hiểu lầm. Cô tưởng mình đã quên, nhưng giờ đây, hình ảnh anh sống động đến mức không thể phủ nhận.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. “Đừng để anh ta nhìn thấy mình lúng túng,” cô tự nhủ, nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt của Lăng Thần đã chạm vào cô. Một nụ cười khẽ, mỉa mai hay chỉ là tò mò, lóe lên trên khuôn mặt anh.
Cô quay nhanh đi, nhưng mỗi bước chân lại vô thức hướng về anh. Cảm giác quen thuộc, nhưng cũng đầy xa lạ, khiến Tần Dương muốn chạy trốn mà lại không thể.
Hội nghị tiếp tục diễn ra, những bài phát biểu, màn trình chiếu, lời giới thiệu dự án… tất cả đều trở nên mờ nhạt trong tâm trí cô. Mỗi khi Lăng Thần xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt anh quét qua cô, cô lại cảm thấy tim mình như bị bóp chặt.
Sau khi phần giới thiệu kết thúc, các đại diện được mời đến bàn tiếp tân để ký kết hợp tác. Tần Dương đi theo đội của công ty mình, nhưng khi nhìn thấy anh tiến lại gần bàn ký, tim cô gần như nhảy ra ngoài.
“Chào anh, tôi là Tần Dương, trưởng phòng marketing của công ty Hùng Thắng.” Cô cố gắng mỉm cười, giọng nói khẽ run.
Lăng Thần nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu nổi sự ngạc nhiên. “Tần Dương… đúng là em.” Giọng anh trầm, chắc, nhưng mang theo một âm hưởng lạ lùng khiến cô rùng mình.
Khoảnh khắc đó, cả hai im lặng, chỉ còn âm thanh xôn xao của hội trường xung quanh. Cô nhận ra anh không chỉ là người quen cũ, mà còn là người đàn ông quyền lực nhất tại đây. Và cô, chỉ là một nhân viên, dù giỏi giang đến đâu, cũng không thể sánh bằng.
Lăng Thần đưa tay ra, một cử chỉ vừa lịch sự vừa kiêu hãnh. “Hợp tác lần này sẽ không dễ dàng đâu.”
Tần Dương cố gắng bình tĩnh, đáp lại: “Vâng, tôi tin rằng chúng ta sẽ làm tốt.” Cô vừa nói, vừa nhận ra rằng giọng mình có phần lạc đi.
Anh cười, nhẹ thôi, nhưng lại khiến tim cô đập loạn nhịp: “Vậy thì tôi sẽ… theo dõi sát sao.”
Cô cười gượng, cố tỏ ra tự tin, nhưng lòng đầy bối rối. Không ai nhìn thấy, nhưng Tần Dương biết, ánh mắt cô lúc này đang dán chặt vào anh, như thể muốn tìm kiếm một thứ gì đó trong ánh mắt lạnh lùng kia.
Buổi chiều tiếp theo là các buổi họp chuyên sâu về dự án. Tần Dương nhận được email từ Lăng Thần: “Giao cho em dự án này, làm tốt thì sẽ được khen.” Cô mở ra, thấy danh sách nhiệm vụ dài dằng dặc.
“Anh ấy đang… thử tôi sao?” – cô tự hỏi, vừa cảm thấy áp lực, vừa thấy một cảm giác lạ lùng – sự quan tâm ẩn sau vẻ lạnh lùng.
Trong những ngày tiếp theo, mỗi lần họp, mỗi lần trao đổi, Tần Dương đều cảm nhận được sự khác biệt: anh vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt, cử chỉ, những chi tiết nhỏ… đều hướng về cô. Những ngày tháng sinh viên ngây ngô như trở lại, nhưng xen lẫn đó là cảm giác mạnh mẽ, quyền lực mà cô chưa từng trải qua.
Một buổi tối, sau khi hội nghị kết thúc, Tần Dương rời khỏi hội trường. Cô đi bộ trong ánh đèn vàng, lòng ngổn ngang suy nghĩ. “Anh ấy thay đổi quá nhiều… và tôi… vẫn còn nhớ anh ấy.”
Cô ngẩng mặt lên bầu trời, những vì sao lấp lánh, gió lạnh len lỏi qua từng kẽ tay. Trong tim cô, vừa có nỗi sợ hãi, vừa có sự háo hức: Lăng Thần đã trở lại, và điều này sẽ thay đổi tất cả.
Và ngay khi cô chuẩn bị quay bước, một chiếc bóng xuất hiện bên cạnh. Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, nụ cười khẽ hiện trên môi.
“Em định đi đâu một mình giữa đêm thế này?” – giọng anh trầm, nghiêm nghị nhưng không giấu nổi chút dịu dàng.
Tần Dương giật mình, tim đập nhanh. Cô biết, cuộc gặp gỡ này không đơn giản chỉ là tình cờ. Nó là sự khởi đầu của một chuỗi những biến cố, thử thách, và cảm xúc mà cô chưa từng tưởng tượng.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh: “Tôi… tôi chỉ đi dạo một chút thôi.”
Anh bước lại gần, ánh mắt kiên định: “Dạo thì được, nhưng đi cùng tôi sẽ an toàn hơn.”
Cô lặng thinh, lòng vừa sợ, vừa tò mò. Ánh mắt anh không hề rời khỏi cô. Trong khoảnh khắc ấy, Tần Dương cảm nhận được rằng, Lăng Thần – người cô từng từ chối, người cô tưởng đã quên – giờ đây, lại hiện diện sống động trước mắt, và mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.