Ngày hôm sau, Tần Dương đến công ty sớm hơn mọi khi. Sảnh công ty rộng lớn tĩnh lặng trong buổi sáng tinh mơ, ánh nắng len qua cửa kính tạo những vệt sáng dài trên sàn đá bóng loáng. Cô bước nhanh vào thang máy, cố giữ nhịp tim bình thường, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Hình ảnh Lăng Thần hôm qua cứ chập chờn trong trí nhớ, khiến cô vừa bực bội vì bị “ám ảnh” vừa có một cảm giác kỳ lạ: muốn gặp lại, muốn biết ánh mắt anh hôm nay sẽ ra sao.
Vừa đến phòng làm việc, cô nhận được một email mới từ tổng giám đốc Lăng Thần – dòng chữ hiện lên trên màn hình khiến cô không khỏi khẽ thở dài:
“Dự án thị trường toàn quốc tháng này, em sẽ là người chịu trách nhiệm chính. Chi tiết gửi kèm. Chúc may mắn.”
Cô nhấp vào file đính kèm. Danh sách nhiệm vụ dài đến nỗi cô phải tròng mắt đọc đi đọc lại vài lần. Các hạng mục phân tích thị trường, lập kế hoạch marketing, giám sát chi phí, phối hợp với đối tác… tất cả đều là những công việc nặng nề, áp lực cao, và đều mang tính quyết định đến uy tín công ty.
Tần Dương hít một hơi sâu. “Anh ấy… đang thử tôi sao?” – cô tự nhủ, vừa cảm thấy lo lắng, vừa thấy một cảm giác khao khát: muốn chứng tỏ năng lực, muốn không phụ lòng người từng yêu cô.
Cả ngày, cô chìm trong các cuộc họp, email, và kế hoạch, nhưng không lúc nào cô ngừng nghĩ đến Lăng Thần. Anh xuất hiện trong tâm trí cô, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại ẩn chứa điều gì đó khó tả. Mỗi lần nhắc đến anh, tim cô lại nhói lên, một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, vừa hồi hộp vừa sợ hãi.
Chiều muộn, khi các đồng nghiệp lần lượt ra về, Tần Dương vẫn ngồi trước máy tính, kiểm tra số liệu cho dự án. Không gian văn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gõ phím đều đều và tiếng điều hòa rì rầm. Bỗng nhiên, cửa phòng mở, một bóng người bước vào – Lăng Thần.
Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp, bộ vest đen vẫn hoàn hảo như buổi tối hôm qua. Ánh mắt anh quét qua từng tệp tài liệu trên bàn cô, rồi dừng lại nhìn cô:
“Em làm việc ở đây từ mấy giờ rồi?” giọng anh trầm, nghiêm nghị nhưng không quá lạnh lùng.
Tần Dương hơi giật mình, đứng bật dậy: “À… tôi… khoảng tám giờ sáng ạ.” Giọng cô hơi run, tay vẫn giữ chuột và bút.
Anh tiến lại gần bàn, ánh mắt không rời khỏi cô. “Dự án này quan trọng, em phải đảm bảo mọi thứ hoàn hảo. Tôi sẽ theo sát tiến độ.”
Cô gật đầu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào cô, trái tim cô lại đập mạnh. Có điều gì đó trong cách anh nhìn – không phải chỉ là sự giám sát, mà còn là sự quan tâm tinh tế, âm thầm, khiến cô vừa hồi hộp vừa bối rối.
“Anh… sẽ theo sát à?” – cô hỏi, giọng khẽ run, mắt nhìn xuống bàn.
Lăng Thần mỉm cười, nụ cười nhẹ nhưng khiến cô rùng mình: “Vâng. Nhưng không phải để gây áp lực đâu. Chỉ… để đảm bảo em không bỏ sót gì.”
Cô hít một hơi sâu, vừa cảm thấy áp lực, vừa thấy một cảm giác ấm áp lạ thường lan tỏa trong tim.
Trong những ngày tiếp theo, Lăng Thần liên tục theo dõi tiến độ dự án, không trực tiếp can thiệp nhưng luôn xuất hiện đúng lúc. Anh đặt ra các deadline khó nhằn, bắt cô phải giải quyết các tình huống bất ngờ, nhưng luôn để cô tự tìm cách xử lý. Cách làm việc vừa áp lực vừa khéo léo khiến Tần Dương cảm thấy vừa thách thức vừa hứng thú.
Một buổi tối, sau khi cả công ty ra về, Tần Dương vẫn ngồi một mình trong phòng, mắt mệt mỏi nhưng không thể rời màn hình. Anh bước vào, nhìn cô:
“Trông em hơi căng thẳng. Có muốn tôi giúp không?”
Cô lắc đầu, cố gắng giữ khoảng cách: “Không cần đâu, tôi tự làm được.”
Lăng Thần bước đến gần, đặt tay lên tập tài liệu: “Tôi không nghi ngờ năng lực của em. Chỉ là… muốn chắc chắn mọi thứ suôn sẻ.”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt anh dừng lại ở cô. Cô cảm nhận được nhịp tim mình tăng nhanh, bối rối đến mức không biết nên nói gì. Cô nhớ lại những ngày tháng xưa – khi anh từng nắm tay cô, từng nhìn cô với ánh mắt ấm áp – nhưng bây giờ, ánh mắt ấy vẫn cường độ mãnh liệt, nhưng pha lẫn sự quyền lực và lạnh lùng.
Những ngày sau, dự án liên tục đưa ra thử thách: số liệu thay đổi bất ngờ, đối tác đột ngột yêu cầu chỉnh sửa, và các cuộc họp căng thẳng liên tiếp. Mỗi khi Tần Dương cảm thấy áp lực đến mức muốn bỏ cuộc, Lăng Thần luôn xuất hiện đúng lúc, đôi khi chỉ bằng một ánh mắt, một lời nhắc nhở nhẹ, khiến cô vừa căng thẳng, vừa cảm thấy được an ủi.
Một buổi chiều khác, sau khi buổi họp kết thúc, Lăng Thần gọi cô ra hành lang:
“Em nên nghỉ ngơi một chút. Tôi thấy em làm việc quá căng thẳng.”
Cô quay sang, cố giữ bình tĩnh: “Tôi ổn mà, anh đừng lo.”
Anh nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú: “Em không ổn đâu. Tôi thấy rõ điều đó.”
Tần Dương bối rối, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh. Cô cảm thấy tim mình nhói lên, không hiểu sao một câu nói giản đơn lại có sức nặng như vậy.
Trong những khoảnh khắc riêng tư như thế, Tần Dương bắt đầu nhận ra một điều: Lăng Thần không chỉ là tổng tài lạnh lùng, quyền lực. Anh quan sát cô, hiểu cô, và dường như biết rõ từng phản ứng, từng cảm xúc của cô. Cô vừa muốn giữ khoảng cách, vừa muốn tiến lại gần.
Một ngày, khi cả hai cùng kiểm tra tiến độ dự án, Tần Dương vô tình nhìn thấy anh mỉm cười. Nụ cười đó không nhiều, chỉ là khẽ nhếch môi, nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp đến lạ thường. Cô lặng nhìn anh, tự hỏi: “Anh… vẫn nhớ tôi sao?”
Đêm hôm đó, khi trở về nhà, Tần Dương nằm trên giường, ánh trăng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc hôm nay: ánh mắt anh, nụ cười khẽ, cách anh quan sát cô mà không can thiệp trực tiếp. Cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa hồi hộp vừa sợ hãi, lan tỏa khắp cơ thể.
Cô nhận ra rằng, Lăng Thần đang thử thách cô – nhưng không chỉ là năng lực công việc. Anh đang thử thách cả trái tim cô.
Trong tâm trí Tần Dương, hình ảnh Lăng Thần không ngừng hiện lên: ánh mắt lạnh lùng, nụ cười tinh tế, dáng người đứng thẳng tắp… và cảm giác trái tim cô bị đánh thức một cách mạnh mẽ.
Cô thở dài, nhắm mắt lại, tự nhủ: “Anh ấy… đã trở lại, và sẽ không dễ dàng để quên đi anh nữa.”
Ngày hôm sau, cô biết rằng dự án sẽ còn thử thách hơn, căng thẳng hơn, nhưng cũng đầy cơ hội để cô chứng minh bản thân – và để trái tim cô đối diện với cảm xúc mà cô tưởng đã chôn vùi từ lâu.