Ngày hôm nay, không khí tại văn phòng BrightStar trở nên khác lạ. Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa kính, chiếu lên sàn đá bóng loáng, tạo một không gian sáng sủa nhưng vẫn đầy năng lượng. Tần Dương bước vào, tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô biết rằng, những nỗ lực không ngừng của mình và cả đội đã bắt đầu đem lại kết quả.
Ngay khi mở email, cô nhận được báo cáo từ chi nhánh dự phòng phía Bắc và phía Nam: số lượng hợp đồng ký kết tăng vượt dự kiến, tiến độ dự án đang đi đúng hướng. Cảm giác vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhắm mắt, thở dài nhẹ nhõm: “Cuối cùng thì mọi thứ cũng bắt đầu ổn định…”
Nhưng cảm giác nhẹ nhõm ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi nhìn thấy bóng người cao lớn bước vào phòng – Lăng Thần. Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhưng hơi dịu hơn thường ngày.
“Tiến độ dự án sao?” – giọng anh trầm nhưng ẩn chứa sự quan tâm tinh tế.
Cô quay lại, giọng đều: “Rất ổn ạ. Các chi nhánh dự phòng đã hoạt động hiệu quả, tiến độ dự án vượt kế hoạch một chút.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt dừng lại trên cô. “Tốt. Em đã làm rất tốt. Nhưng nhớ, chưa phải lúc để thở phào. Vẫn còn nhiều chi tiết cần kiểm tra.”
Cô mỉm cười nhẹ, cảm giác vừa tự hào vừa bối rối. Ánh mắt anh, từng cử chỉ nhỏ đều khiến cô cảm thấy rung động.
Trong buổi sáng, cô phải trình bày kết quả bước đầu dự án trước hội đồng quản lý. Mọi người trong phòng họp chăm chú lắng nghe, và khi cô kết thúc phần báo cáo, cả phòng vỗ tay.
Lăng Thần đứng cạnh, ánh mắt nhìn cô đầy tự hào: “Em làm rất tốt. Tôi hài lòng.”
Cô cảm thấy tim mình nhói lên. Sự khen ngợi từ anh không chỉ là lời công nhận năng lực, mà còn mang theo một sự quan tâm tinh tế, khiến cô vừa hạnh phúc vừa lo lắng về những cảm xúc dần dần trỗi dậy trong lòng.
Buổi trưa, khi mọi người nghỉ giải lao, Linh Chi bước đến gần Tần Dương với nụ cười nửa miệng:
“Nghe nói dự án thành công bước đầu, không ngờ em cũng làm được.”
Cô nhún vai, giọng điệu bình thản: “Chỉ là may mắn và có sự hỗ trợ của đội thôi.”
Linh Chi cười khẩy, ánh mắt lấp lánh vẻ ganh ghét: “Ừ, nhưng nhớ rằng, còn người khác quan sát em đấy. Tổng giám đốc Lăng Thần quan tâm quá mức không phải lúc nào cũng là tốt đâu.”
Cô khẽ nhíu mày, lòng vừa lo lắng vừa bực bội. Nhưng ngay lúc ấy, Lăng Thần xuất hiện, đứng cạnh:
“Quan tâm là vì năng lực của em. Còn việc em cảm thấy thế nào… tôi không quan tâm. Chỉ cần dự án thành công.”
Câu nói vừa lạnh lùng vừa quyền lực khiến Linh Chi phải lùi lại, còn Tần Dương cảm thấy tim mình nhói lên. Anh vẫn luôn vừa lạnh vừa ngọt theo cách đặc biệt, khiến cô không thể rời mắt.
Chiều đến, sau khi buổi họp tổng kết bước đầu dự án kết thúc, Tần Dương và Lăng Thần ở lại văn phòng để rà soát các chi tiết còn sót.
“Em đã quá mệt chưa?” – giọng anh trầm, nghiêng người nhìn cô.
Cô lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi ổn, chỉ còn vài chi tiết nhỏ thôi.”
Anh tiến lại gần, ánh mắt nhìn chăm chú: “Nhìn em làm việc chăm chỉ như thế… tôi vừa muốn đứng ngoài để em tự do, vừa muốn kéo em ra khỏi áp lực. Nhưng em quá cứng đầu.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Anh… anh đừng… đừng nói vậy.”
Anh cười nhẹ, nụ cười vừa lạnh vừa ấm: “Tôi chỉ nói sự thật. Tôi không muốn em chịu áp lực một mình. Tôi muốn em biết… tôi luôn ở đây.”
Khoảnh khắc đó, trái tim cô nhói lên, từng nhịp đập mạnh mẽ. Sự gần gũi nhưng vẫn giữ khoảng cách, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén, lời nói vừa quyền lực vừa quan tâm… tất cả khiến cô bối rối nhưng đồng thời cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường.
Buổi tối, khi cả công ty đã ra về, chỉ còn lại hai người trong phòng, Lăng Thần tiến lại gần, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
“Em đã làm việc quá chăm chỉ. Nếu không có tôi, em có chắc mọi thứ sẽ suôn sẻ?”
Cô lắc đầu, giọng nhỏ: “Không chắc… nhưng tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Anh bước gần hơn, hơi nghiêng người, giọng trầm: “Em không cần cố gắng một mình. Tôi muốn… cùng em. Không chỉ công việc, mà cả những chuyện khác… từ từ sẽ rõ.”
Cô cảm nhận nhịp tim mình như muốn vỡ tung. Ánh mắt anh, hơi thở gần bên, cử chỉ dịu dàng nhưng đầy quyền lực… khiến cô vừa run rẩy vừa hạnh phúc. Cô biết rằng, Lăng Thần không chỉ quan tâm đến công việc, mà còn quan tâm đến cảm xúc của cô, từng hành động nhỏ đều chứa tình cảm tinh tế.
Trong khoảnh khắc lặng im, chỉ còn tiếng lách cách của bàn phím, ánh sáng vàng chiếu qua cửa kính, Tần Dương nhận ra một điều: trái tim cô đã hoàn toàn rung động trước Lăng Thần. Và từ giây phút này, mọi áp lực, mọi thành công, mọi khó khăn… đều trở nên có ý nghĩa khi có anh ở bên.
Cô thở dài, nhắm mắt lại, tự nhủ: “Anh ấy… không chỉ trở lại vì dự án, mà vì tôi. Và tôi… không thể chối bỏ cảm xúc này nữa.”