Ngày hôm sau, Tần Dương vừa bước vào văn phòng, bầu không khí đã nặng nề hơn bao giờ hết. Cô nhận được email từ bộ phận đối tác: một trong những chi nhánh lớn nhất của dự án – chi nhánh phía Nam – đột ngột rút lui. Lý do được đưa ra là vấn đề nội bộ và thay đổi chiến lược kinh doanh, nhưng thực chất cô biết rằng, phía đối tác đang đặt ra những yêu cầu cực kỳ khó khăn nhằm thử thách công ty và cả chính cô.
Tần Dương hít một hơi sâu, nhấn nút mở laptop và bắt đầu phân tích tình hình. Nhưng khi nhìn thấy danh sách các hạng mục cần xử lý, cô gần như sững lại. Mọi số liệu, kế hoạch, và phương án dự kiến đều phải chỉnh sửa hoàn toàn. Thời gian gấp gáp, áp lực khổng lồ đè lên vai cô, khiến tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngay lúc đó, Lăng Thần bước vào văn phòng, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc lạnh như thường lệ.
“Tình hình thế nào?” – giọng anh trầm, dứt khoát.
Cô quay sang, cố giữ bình tĩnh: “Chi nhánh phía Nam đã rút lui. Tôi đã phân tích và chuẩn bị một số phương án thay thế, nhưng cần thời gian để triển khai.”
Anh nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên cô: “Thời gian không chờ ai. Em phải nhanh hơn. Tôi sẽ cùng em xử lý trực tiếp.”
Cảm giác vừa áp lực vừa an tâm lan tỏa trong lòng cô. Anh không chỉ giám sát, mà còn đứng cạnh, sẵn sàng hỗ trợ cô trong tình huống khó khăn. Mỗi bước đi, ánh mắt anh luôn theo dõi, từng chi tiết nhỏ đều được anh ghi nhận.
Buổi sáng trôi qua với những cuộc họp căng thẳng. Tần Dương phải trình bày các phương án điều chỉnh, vừa giải quyết các vấn đề phát sinh, vừa trấn an đội ngũ và đối tác. Linh Chi vẫn đứng bên, ánh mắt lấp lánh vẻ ganh ghét, liên tục thắc mắc và đặt ra câu hỏi khó.
Lăng Thần đứng cạnh Tần Dương, thỉnh thoảng chỉ ra những điểm cần cải thiện, nhưng không bao giờ làm thay cô. Sự hiện diện của anh vừa là áp lực vừa là động lực khiến cô tập trung cao độ, tim đập mạnh mỗi khi ánh mắt anh chạm vào cô.
Đột nhiên, một email khẩn gửi đến từ Diệp Hạo – người đối tác “kẻ thứ ba” xuất hiện từ trước. Nội dung email yêu cầu cô giải trình chi tiết các bước điều chỉnh dự án và đưa ra biện pháp đảm bảo tiến độ, đồng thời có những câu chữ nhấn mạnh sự quan tâm quá mức, khiến Tần Dương vừa khó chịu vừa lo lắng.
Lăng Thần nhìn email, nhíu mày: “Diệp Hạo lại can thiệp sao? Em phải đối phó một cách thận trọng, đừng để anh ta gây rối.”
Cô gật đầu, cố gắng bình tĩnh: “Vâng ạ, tôi sẽ giải quyết.”
Anh tiến lại gần, ánh mắt sắc nhưng dịu: “Em không cần lo lắng. Tôi sẽ đứng sát bên, cùng em xử lý mọi tình huống.”
Khoảnh khắc đó, tim cô gần như ngừng đập. Ánh mắt anh không chỉ là sự giám sát, mà còn mang theo quan tâm, bảo vệ. Cô cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa, dù áp lực vẫn còn đè nặng trên vai.
Buổi chiều, khi dự án tiếp tục triển khai các phương án thay thế, Tần Dương và Lăng Thần phải phối hợp chặt chẽ. Mỗi quyết định, mỗi bước đi đều được bàn bạc, phân tích, đôi khi tranh luận gay gắt nhưng vẫn giữ sự tôn trọng.
Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, khi chỉ còn hai người trong phòng họp để rà soát chi tiết cuối cùng, Lăng Thần nghiêng người gần cô, ánh mắt nhìn chăm chú:
“Em đã làm việc rất vất vả. Dù áp lực lớn, em vẫn giữ được bình tĩnh và xử lý tình huống xuất sắc.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn… anh. Nhưng tôi biết nếu không có sự hỗ trợ của anh, tôi khó mà hoàn thành.”
Anh mỉm cười, nụ cười vừa lạnh lùng vừa dịu dàng: “Tôi chỉ đứng bên để hỗ trợ. Còn việc em hoàn thành là nhờ năng lực của em. Tôi tin em.”
Cô cảm thấy tim mình nhói lên. Sự tin tưởng ấy, ánh mắt ấy, khiến cô vừa hạnh phúc vừa căng thẳng. Cô nhận ra rằng, Lăng Thần không chỉ quan tâm đến dự án mà còn quan tâm đến cô – từng cảm xúc, từng hành động, từng bước đi của cô.
Đêm đến, khi công ty đã vắng bóng, Tần Dương vẫn ngồi lại hoàn thiện báo cáo cuối cùng. Lăng Thần bước vào, ánh mắt dừng lại trên cô:
“Em cần nghỉ ngơi. Không thể làm việc liên tục như thế được.”
Cô nhìn anh, tim đập mạnh: “Tôi… tôi muốn hoàn tất trước đã. Anh đừng lo.”
Anh bước đến gần hơn, hơi nghiêng người, giọng trầm nhưng dịu: “Tôi biết em có thể làm được. Nhưng không ai muốn thấy em kiệt sức. Hãy để tôi cùng em, cùng nhau hoàn tất.”
Cảm giác tim cô nhói lên, vừa hạnh phúc vừa bối rối. Sự quan tâm, gần gũi, nhưng vẫn giữ khoảng cách quyền lực của anh khiến cô khó có thể giữ bình tĩnh.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng. Chỉ còn âm thanh lặng lẽ của bàn phím, ánh sáng đèn vàng chiếu qua cửa kính, và nhịp tim đang đập mạnh của cô. Cô nhận ra rằng, từ giờ trở đi, dự án không chỉ là thử thách về năng lực, mà còn là thử thách cho trái tim.
Một ngày tiếp theo, khi dự án gần như được kiểm soát, Tần Dương nhận ra một sự thật: giữa áp lực công việc và tình cảm, cô đã cảm thấy rung động mạnh mẽ trước sự quan tâm và bảo vệ của Lăng Thần. Mỗi ánh mắt, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ anh dành cho cô đều khiến trái tim cô nhảy nhót.
Cô thở dài, nhắm mắt lại, tự nhủ: “Anh ấy… không chỉ trở lại vì dự án. Anh ấy… trở lại vì tôi. Và tôi… không thể chối bỏ cảm xúc của mình nữa.”