ánh sáng trong tim em

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngọc Linh bước ra khỏi taxi, mắt nhìn ngước lên tòa nhà cao tầng chọc trời trước mặt. Ánh nắng chiều chiếu qua những ô cửa kính, phản chiếu lấp lánh như một viên ngọc khổng lồ giữa trung tâm thành phố. Lòng cô vừa háo hức vừa lo lắng. Đây là công ty cô vừa nhận được offer làm việc – một tập đoàn hàng đầu với vị trí trợ lý dự án quan trọng.

Cô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng và túi xách màu đen, cố gắng làm bản thân trông tự tin nhất có thể. “Ngọc Linh, cậu có thể làm được. Chỉ là một buổi gặp gỡ thôi mà, đừng lo lắng quá,” cô tự nhủ, bước vào sảnh lớn.

Sảnh tiếp khách rộng rãi, sang trọng đến mức làm cô hơi choáng ngợp. Những chậu cây cảnh đặt cạnh tường, ánh đèn chùm pha lê lấp lánh, và mùi cà phê thơm nhẹ từ quầy lễ tân hòa quyện lại tạo cảm giác vừa hiện đại vừa ấm áp. Cô tiến về phía quầy lễ tân và nói:

“Chào chị, em đến gặp anh Hàn Trường Vũ ạ. Em là Ngọc Linh, trợ lý dự án mới.”

Người lễ tân mỉm cười, gật đầu và mời cô ngồi chờ. Ngọc Linh ngồi xuống ghế, lòng thầm nhẩm: “Chỉ là gặp lần đầu thôi, không sao cả.” Nhưng trong lòng vẫn khó tránh cảm giác hồi hộp khi nghĩ đến vị tổng tài lạnh lùng nổi tiếng trong giới doanh nhân – Hàn Trường Vũ.

Chưa đầy năm phút sau, một tiếng bước chân dứt khoát vang lên trên sàn đá lạnh. Cô ngẩng lên, và hình ảnh trước mắt khiến tim cô nhảy lên một nhịp.

Anh đứng đó, cao ráo, vest đen cắt may hoàn hảo ôm trọn thân hình rắn rỏi, mái tóc đen chải gọn gàng, khuôn mặt với những đường nét sắc sảo và đôi mắt xanh đen lạnh lùng nhưng sâu thẳm, nhìn thẳng về phía cô. Không cần lời nói, chỉ ánh mắt ấy cũng đủ khiến cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa bị cuốn hút.

“Ngọc Linh?” giọng nói trầm ấm vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, khiến mọi âm thanh xung quanh như dừng lại.

“Vâng… em là Ngọc Linh.” Cô đứng lên, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nhưng tay cô không tự chủ mà siết chặt túi xách.

Hàn Trường Vũ bước lại gần, chỉ khoảng vài bước thôi, nhưng sự xuất hiện của anh khiến không gian quanh cô như nhỏ lại. Anh quan sát cô một cách nhanh nhạy, từ mái tóc, dáng người cho đến ánh mắt, dừng lại vài giây như muốn đọc hết mọi suy nghĩ của cô.

“Hãy đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu công việc.” Anh nói, giọng điệu vừa trầm, vừa có chút kiên quyết.

Ngọc Linh hít một hơi, cố gắng điều chỉnh nhịp tim và bước theo anh. Trong lòng cô, vừa có chút căng thẳng vừa tò mò. Một người đàn ông như thế, sẽ như thế nào khi trở thành sếp trực tiếp của cô?

Họ đi qua những hành lang sáng bóng, qua các phòng họp được trang trí hiện đại, và cuối cùng dừng lại trước một văn phòng rộng rãi với tường kính. Anh mời cô vào trước, rồi quay lưng lại, bước ra ngoài gọi điện thoại.

Ngọc Linh đứng trong phòng, mắt ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Bàn làm việc lớn, ghế da cao cấp, máy tính và các tập hồ sơ được sắp xếp gọn gàng. Tất cả đều toát lên sự chuyên nghiệp nhưng cũng hơi xa cách.

Chưa đầy một phút sau, Hàn Trường Vũ quay lại, cầm trên tay một tách cà phê. Anh đặt xuống bàn trước mặt cô, ánh mắt dừng lại nhìn cô một lúc:

“Ngồi đi.”

Ngọc Linh ngồi xuống, cố gắng không để lộ sự căng thẳng.

“Anh muốn nói về dự án đầu tiên của em. Đây là một dự án quan trọng, và tôi hy vọng em có thể đáp ứng được yêu cầu.”

Cô gật đầu, giọng nói hơi run:

“Vâng ạ, em sẽ cố gắng hết sức.”

Anh lướt qua vài trang hồ sơ trên bàn, rồi lại nâng mắt nhìn cô:

“Tôi không quan tâm em làm việc theo cách thông thường. Tôi quan tâm kết quả. Nếu có vấn đề gì, hãy trực tiếp nói với tôi. Tôi không muốn mất thời gian cho những chuyện không cần thiết.”

Ngọc Linh cảm thấy lời nói ấy vừa nghiêm khắc vừa… chân thật. Có điều gì đó khiến cô muốn chứng tỏ mình.

“Em hiểu, em sẽ nỗ lực.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau. Dù ngắn ngủi, nhưng đủ để Ngọc Linh cảm nhận được một thứ gì đó khó nói – vừa lạnh lùng, vừa bảo vệ, vừa tò mò về cô.

Bên ngoài văn phòng, một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi. Hình ảnh những giọt mưa lăn trên kính cửa sổ như một bức tranh sống động, làm cho không khí trong phòng vừa tĩnh lặng vừa có chút lãng mạn. Ngọc Linh không biết vì sao, nhưng trái tim cô bỗng dưng đập nhanh hơn.

Hàn Trường Vũ đứng lên, bước lại gần cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài:

“Mưa như thế này, thường khiến con người ta dễ suy nghĩ hơn.”

Ngọc Linh ngồi im, lặng lẽ lắng nghe. Trong giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực ấy, có thứ gì đó khiến cô vừa sợ vừa cảm thấy an toàn lạ thường.

Chẳng biết từ bao giờ, cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người không còn là khoảng cách sếp – nhân viên nữa. Mà như một định mệnh, đưa họ đến gần nhau, dù họ chưa hiểu gì về nhau.

Cô nhìn anh, rồi mỉm cười một cách ngượng ngùng:

“Em… mong được học hỏi từ anh ạ.”

Anh quay đầu, ánh mắt vẫn sâu thẳm, nhưng nụ cười nhẹ thoáng qua khóe môi:

“Được. Tôi cũng mong cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”

Ngọc Linh hít một hơi thật sâu, cảm nhận nhịp tim của mình bình thường trở lại, nhưng trong lòng vẫn rộn ràng một cảm giác mới mẻ: đây sẽ là một hành trình không đơn giản, nhưng đầy thú vị.

Cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, lặng lẽ, nhưng với Ngọc Linh, giọt mưa ấy như đánh dấu một khởi đầu định mệnh – nơi cô gặp gỡ tổng tài Hàn Trường Vũ, nơi mà cuộc đời cô sẽ dần thay đổi, từ những bước đi ngập ngừng ban đầu đến những rung động bất ngờ trong trái tim.

Cô không hề biết rằng, ngay khoảnh khắc này, những xung đột, ngọt ngào, giận hờn và yêu thương đang âm thầm chờ đợi họ phía trước. Và hơn tất cả, một mối tình hiện đại nhưng chân thật, lãng mạn nhưng sâu sắc, đang bắt đầu nảy nở từ đây…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×