Sáng hôm sau, Ngọc Linh dậy từ rất sớm. Cô đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc dài đen mượt, thắt nơ cà vạt nhỏ nhắn, và khoác lên mình chiếc áo vest nhẹ nhàng nhưng sang trọng. Trong lòng cô vừa háo hức vừa hồi hộp: ngày đầu tiên tại tập đoàn lớn nhất thành phố, nơi Hàn Trường Vũ là tổng tài – người vừa lạnh lùng vừa thần bí.
Khi cô bước vào sảnh lớn, đã có vài nhân viên bận rộn đi lại. Họ nở nụ cười chào cô, nhưng Ngọc Linh nhận thấy ánh mắt tò mò len lén dõi theo cô. Một phần vì cô là nhân viên mới, một phần vì danh tiếng tổng tài Hàn Trường Vũ khiến mọi sự xuất hiện mới đều trở nên đáng chú ý.
Lễ tân mỉm cười và nói:
“Ngọc Linh, anh Hàn đang đợi cậu ở phòng họp số 5.”
Ngọc Linh gật đầu, hít một hơi thật sâu, rồi đi theo hành lang dài và sáng bóng đến phòng họp. Cô không thể phủ nhận cảm giác hồi hộp đang dâng lên. Cô đã nghe quá nhiều về Hàn Trường Vũ: một tổng tài lạnh lùng, nghiêm khắc, ít nói, nhưng đồng thời là người tinh tế và cực kỳ tài năng trong công việc.
Khi cô bước vào phòng họp, ánh mắt cô lập tức dừng lại trên một người đàn ông đứng cạnh cửa sổ – Hàn Trường Vũ. Anh mặc vest đen vừa vặn, cà vạt thắt gọn gàng, tay cầm tách cà phê. Ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt sắc sảo của anh, khiến vẻ ngoài lạnh lùng ấy càng thêm quyền lực.
Anh quay người, ánh mắt dừng lại trên cô. Giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực vang lên:
“Ngọc Linh, ngồi xuống. Chúng ta có một buổi họp ngắn trước khi bắt đầu dự án.”
Ngọc Linh bước đến chỗ ngồi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng tim cô vẫn đập nhanh, bởi cách anh nhìn cô, vừa quan sát vừa đánh giá, khiến cô không khỏi e dè.
Buổi họp bắt đầu với sự hiện diện của các trưởng phòng và nhân viên chủ chốt. Hàn Trường Vũ giới thiệu Ngọc Linh:
“Đây là Ngọc Linh, trợ lý dự án mới. Cô ấy sẽ tham gia trực tiếp vào dự án X, làm việc cùng nhóm của các bạn. Tôi hy vọng mọi người sẽ hợp tác và hỗ trợ cô ấy.”
Các thành viên trong phòng gật đầu chào, nhưng Ngọc Linh cảm nhận được ánh mắt dò xét, một chút nghi ngại, và cả tò mò. Cô mỉm cười chào mọi người, cố gắng tạo ấn tượng tốt.
Khi cuộc họp đi vào nội dung chính, Hàn Trường Vũ nêu ra mục tiêu, kế hoạch và yêu cầu của dự án. Anh nói ngắn gọn, dứt khoát, nhưng từng lời đều chính xác, không thừa một chữ. Cách anh điều hành cuộc họp khiến Ngọc Linh vừa kính nể vừa lo lắng: làm sao cô có thể theo kịp tiến độ và yêu cầu của anh?
Sau khi trình bày xong, anh nhìn cô:
“Ngọc Linh, cậu sẽ bắt đầu với phần nghiên cứu thị trường và phân tích dữ liệu khách hàng. Tôi muốn báo cáo sơ bộ vào cuối tuần.”
Ngọc Linh gật đầu:
“Vâng, em sẽ bắt đầu ngay.”
Khi cô quay trở lại bàn làm việc, một cơn lo lắng nhẹ ập đến. Công việc không chỉ đòi hỏi kỹ năng mà còn cả sự nhanh nhẹn và khả năng thích ứng với áp lực cao. Cô mở máy tính, nhìn vào tập dữ liệu mà Hàn Trường Vũ vừa gửi, và bắt đầu sắp xếp công việc.
Đúng lúc đó, một tiếng nhạc thông báo có email mới vang lên. Ngọc Linh mở ra, thấy email từ chính tổng tài gửi: “Ngọc Linh, đây là hướng dẫn chi tiết cho phần việc của cậu. Hãy đọc kỹ và báo cáo nếu có bất kỳ câu hỏi nào.”
Cô thở nhẹ, vừa căng thẳng vừa cảm thấy một chút ấm áp. Dù anh lạnh lùng, nhưng ít ra, anh cũng không để cô tự mày mò một mình.
Buổi trưa, cô đi xuống căng-tin. Căng-tin khá đông, nhưng Ngọc Linh vẫn tìm một chỗ yên tĩnh để ăn. Cô vừa ăn vừa mở laptop xem tiếp dữ liệu, chuẩn bị cho buổi họp báo cáo đầu tiên.
Bất ngờ, Hàn Trường Vũ xuất hiện. Anh tiến đến, ánh mắt dừng lại trên cô:
“Tôi nghĩ cô nên nghỉ ngơi một chút. Ăn trưa là cần thiết để duy trì năng lượng.”
Ngọc Linh đỏ mặt, nhưng vẫn đứng lên:
“Cảm ơn anh, nhưng em có thể tự lo được ạ.”
Anh cười nhẹ, không nói thêm, chỉ đặt một hộp cơm bên cạnh cô và rời đi. Khoảnh khắc ấy, Ngọc Linh cảm nhận một cảm giác khó tả: vừa sợ vừa ấm áp, vừa xa cách vừa gần gũi.
Buổi chiều, Ngọc Linh chính thức làm việc với nhóm. Một số đồng nghiệp thân thiện, giải thích quy trình, hướng dẫn cô cách truy cập dữ liệu, và cả những “mẹo” để làm việc hiệu quả trong môi trường khắt khe của Hàn Trường Vũ.
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều suôn sẻ. Khi cô gửi báo cáo sơ bộ, anh lập tức phản hồi:
“Con số này chưa chính xác. Cần kiểm tra lại dữ liệu khách hàng và sắp xếp biểu đồ rõ ràng hơn.”
Ngọc Linh hơi run:
“Dạ… em sẽ sửa ngay ạ.”
Anh không tỏ ra khó chịu, nhưng cách nói dứt khoát và lạnh lùng khiến cô cảm nhận được áp lực lớn. Cô thầm nghĩ: “Đúng là làm việc với tổng tài không hề dễ dàng.”
Cuối buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu yếu dần, Hàn Trường Vũ bước đến bàn cô, nhìn vào màn hình laptop. Anh chỉ tay vào một phần dữ liệu:
“Cái này, cậu cần chú ý kỹ hơn. Nếu bỏ sót, kết quả sẽ sai.”
Ngọc Linh gật đầu, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết. Nhưng khi nhìn lên, anh rời đi nhanh chóng. Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa căng thẳng vừa… tò mò về anh.
Khi ra về, trời đã tối. Ngọc Linh bước ra khỏi tòa nhà, cảm nhận hơi mát của đêm. Ánh đèn đường, tiếng xe cộ, tất cả như hòa vào tâm trạng hỗn độn của cô: vừa hứng khởi, vừa lo lắng, vừa ngạc nhiên.
Cô nhớ lại ánh mắt Hàn Trường Vũ trong ngày đầu gặp gỡ: lạnh lùng nhưng quan sát, nghiêm khắc nhưng không hờ hững. Cô tự nhủ: “Ngày mai, em sẽ phải làm tốt hơn nữa. Không chỉ để chứng minh năng lực, mà còn để hiểu hơn về anh ấy – người đàn ông khiến em vừa sợ vừa bị cuốn hút.”
Trong lúc đi về, cô nhận được một tin nhắn:
“Ngọc Linh, hãy nghỉ ngơi sớm. Ngày mai còn nhiều việc.”
Cô nhìn điện thoại, khóe môi nở một nụ cười nhẹ. Một tin nhắn ngắn, nhưng khiến cô cảm thấy gần gũi, như anh đang quan tâm một cách thầm lặng.
Cơn mưa chiều hôm qua, ánh sáng ban mai trong phòng họp, những lời nhắc nhở nghiêm khắc nhưng tinh tế của anh… tất cả như những dấu hiệu đầu tiên, báo hiệu một hành trình vừa căng thẳng vừa ngọt ngào đang chờ đợi Ngọc Linh. Và điều cô không thể biết, đó là cuộc gặp gỡ tại công ty hôm nay sẽ là bước khởi đầu cho một tình yêu đầy thử thách nhưng cũng ngọt ngào, nơi mà trái tim cô và anh sẽ từng bước gần nhau hơn…