Ngày thứ mười một tại tập đoàn, văn phòng vẫn nhộn nhịp nhưng không khí dường như có phần căng thẳng hơn. Ngọc Linh bước vào, lòng vẫn còn vương vấn những cảm xúc hôm qua – vừa nhẹ nhõm vì hiểu lầm đã được tháo gỡ, vừa hồi hộp về cách Hàn Trường Vũ sẽ xử lý mọi thứ giữa họ.
Cô ngồi xuống bàn làm việc, tay cầm tách cà phê, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những giọt mưa đêm qua còn sót lại trên kính, ánh sáng dịu dàng phản chiếu vào mắt cô. Cô nhớ lại khoảnh khắc Hàn Trường Vũ nắm tay cô, ánh mắt chân thành và giọng trầm ấm khi nói: “Tôi luôn ở bên cô.”
Hôm nay, Hàn Trường Vũ không xuất hiện ngay khi cô đến. Cô bắt đầu lo lắng, nhưng rồi điện thoại của cô rung lên. Một tin nhắn từ anh hiện lên:
"Ngọc Linh, buổi trưa nay, tôi muốn gặp cô ở phòng họp nhỏ. Có chuyện cần nói rõ."
Ngọc Linh hít một hơi sâu, tim đập nhanh. Cô biết rằng, đây sẽ là cuộc trò chuyện quan trọng – không chỉ để giải quyết công việc, mà còn để thổ lộ cảm xúc và sự chân thành sau hiểu lầm.
Buổi trưa, cô bước vào phòng họp nhỏ. Hàn Trường Vũ đã đứng đó, ánh mắt trầm, tay cầm một tập hồ sơ. Khi cô bước vào, anh nhấc đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc:
“Ngọc Linh, xin lỗi vì hôm qua tôi không nhận ra cô đã lo lắng đến mức nào. Tôi đã để cô tự suy diễn và tổn thương.”
Ngọc Linh hơi ngạc nhiên, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Giọng anh không chỉ là lời xin lỗi, mà còn chứa đựng sự quan tâm sâu sắc:
“Em… em cũng xin lỗi anh. Vì đã hiểu lầm và hơi ghen tuông. Em… em chỉ sợ mất anh thôi.”
Hàn Trường Vũ nhíu mày, nhưng trong ánh mắt vẫn là sự dịu dàng:
“Tôi hiểu. Và tôi muốn cô biết rằng, mọi cảm xúc của cô đều quan trọng với tôi. Ngọc Linh, hôm nay tôi muốn nói với cô một điều… một lời xin lỗi chân thành không chỉ cho hiểu lầm, mà cho cả những lúc tôi quá nghiêm khắc, quá lạnh lùng.”
Ngọc Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Cô cảm nhận được trái tim mình đang rung động mạnh mẽ. Không chỉ vì lời nói, mà vì sự chân thành, sự mở lòng của anh.
Anh bước lại gần, ánh mắt không rời mắt cô:
“Tôi biết, tôi chưa bao giờ nói ra nhiều về cảm xúc của mình. Tôi quá tập trung vào công việc, quá nghiêm khắc… khiến cô đôi khi cảm thấy xa cách. Nhưng Ngọc Linh, tôi thật sự muốn cô hiểu rằng, tôi quan tâm cô, và tôi không muốn cô bị tổn thương, kể cả trong công việc hay trong cảm xúc.”
Ngọc Linh cảm nhận giọt nước mắt ấm áp trào ra khóe mắt, không phải vì buồn, mà vì xúc động. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, giọng run run:
“Em… em biết rồi. Em cũng muốn ở bên anh… và em tin anh.”
Hàn Trường Vũ khẽ mỉm cười, nắm chặt tay cô hơn, ánh mắt sâu thẳm như muốn truyền hết sự chân thành:
“Ngọc Linh, từ hôm nay, tôi sẽ cố gắng hơn, không để những hiểu lầm hay khoảng cách ngăn cản chúng ta. Tôi… tôi yêu cô.”
Những lời ấy vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng họp, như một sự giải thoát cho cả hai. Ngọc Linh nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim rộn ràng. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã thay đổi – tình cảm của họ không còn là những rung động lặng thầm, mà đã trở thành tình yêu chân thành, thấu hiểu và tin tưởng.
Cô mỉm cười, giọng nhỏ nhưng đầy quyết tâm:
“Em cũng yêu anh… Hàn Trường Vũ.”
Anh nhíu mày, nhưng nụ cười ấm áp hiện rõ trên khuôn mặt:
“Tốt… tốt quá. Ngọc Linh, chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, vượt qua mọi khó khăn và áp lực, không để bất cứ hiểu lầm nào phá vỡ những gì chúng ta có.”
Sau cuộc trò chuyện, họ ngồi lại, bên nhau, cùng xem lại báo cáo dự án. Nhưng lần này, không chỉ là đồng nghiệp, mà là hai người đồng hành, tin tưởng và yêu thương nhau. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều mang một sự ấm áp, khiến Ngọc Linh cảm nhận được sự ngọt ngào lan tỏa trong công việc.
Chiều hôm đó, khi kết thúc buổi làm việc, Hàn Trường Vũ dẫn cô ra ban công văn phòng, ánh nắng chiều dịu dàng chiếu qua cửa kính. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giọng trầm nhưng đầy ấm áp:
“Ngọc Linh, hôm nay tôi xin lỗi một lần nữa. Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi.”
Ngọc Linh khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
“Em cũng cảm ơn anh… vì đã thổ lộ, vì đã quan tâm và bảo vệ em.”
Trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh dường như lắng lại. Chỉ còn ánh mắt, hơi thở và trái tim cùng nhịp. Họ đứng đó, bên nhau, cảm nhận sự đồng hành, sự tin tưởng và tình cảm ngọt ngào đang nảy nở từng phút từng giây.
Đêm về, Ngọc Linh nằm trên giường, nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim mình ấm áp. Cô biết rằng, tình cảm giữa cô và Hàn Trường Vũ đã vượt qua thử thách đầu tiên – hiểu lầm – và giờ đây, nó trở nên bền chặt hơn bao giờ hết.
Cô mỉm cười, tự nhủ: “Từ hôm nay, em sẽ tin anh hoàn toàn. Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, không còn sợ những hiểu lầm nữa… và tình cảm sẽ ngày càng ngọt ngào.”