ánh sáng trong tim em

Chương 9: Hiểu lầm nguy hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ mười tại tập đoàn, không khí trở nên căng thẳng hơn thường lệ. Ngọc Linh đang tất bật với các số liệu và báo cáo, chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng với đối tác nước ngoài. Cô tập trung tối đa, nhưng lòng vẫn còn vương vấn những ký ức ngọt ngào từ bữa tiệc cuối tuần trước.

Hàn Trường Vũ, như thường lệ, xuất hiện đúng lúc, ánh mắt sắc bén dõi theo từng bước đi của cô. Anh đưa cho cô một tập hồ sơ, giọng trầm nhưng dịu:

“Ngọc Linh, cô kiểm tra kỹ phần dữ liệu này trước khi gửi cho tôi. Sai sót sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ dự án.”

Cô gật đầu, cảm nhận sự nghiêm túc trong giọng nói nhưng vẫn thấy rung động vì cách anh quan tâm. Tuy nhiên, hôm nay không chỉ có áp lực công việc, mà còn một sự kiện bất ngờ sẽ khiến cả hai trải qua thử thách đầu tiên trong mối quan hệ vừa mới nảy nở.

Buổi trưa, Ngọc Linh quyết định đi xuống căng-tin để lấy chút năng lượng. Khi bước ra, cô tình cờ thấy Hàn Trường Vũ đang trò chuyện thân mật với một nữ đối tác mới. Họ cười nói, ánh mắt gần gũi đến mức Ngọc Linh cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Trong khoảnh khắc ấy, cô tưởng tượng ra những điều không thực – rằng anh đã có người khác, rằng những khoảnh khắc gần gũi giữa họ chỉ là tạm thời, và cô không hơn gì một nhân viên bình thường trong mắt anh.

Tim cô đập nhanh, mắt rơm rớm nước. Cô quay đi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác bị tổn thương và hụt hẫng vẫn tràn ngập trong lòng. Cô lặng lẽ quay về bàn làm việc, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mỗi lần nghĩ đến hình ảnh Hàn Trường Vũ cười nói với người khác, trái tim cô lại đau nhói.

Hàn Trường Vũ, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với đối tác, quay lại văn phòng và nhìn thấy Ngọc Linh đang cúi đầu làm việc. Anh bước tới, ánh mắt nghiêm nhưng có phần lo lắng:

“Ngọc Linh, cô ổn chứ? Trông cô… khác thường.”

Ngọc Linh không dám nhìn anh, chỉ lặng lẽ gật đầu, giọng nhỏ:

“Dạ… em ổn ạ.”

Anh nhíu mày, cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng cô, nhưng không hiểu nguyên nhân. Anh đặt tay lên tập hồ sơ, giọng trầm:

“Nếu có gì, hãy nói với tôi. Đừng giữ trong lòng.”

Ngọc Linh lặng lẽ hít một hơi sâu, cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng mắt vẫn lấp lánh những giọt nước chưa rơi. Khoảnh khắc ấy, Hàn Trường Vũ cảm nhận được sự khác lạ, nhưng anh chưa biết rằng, một hiểu lầm nhỏ nhưng nguy hiểm đang âm thầm hình thành.

Cuộc họp chiều hôm đó diễn ra với nhiều áp lực. Ngọc Linh cố gắng trình bày dữ liệu một cách hoàn hảo, nhưng tâm trí vẫn bị phân tán bởi hình ảnh buổi trưa. Hàn Trường Vũ nhận ra cô có phần lúng túng, ánh mắt đôi lúc vô hồn. Anh khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: “Chuyện gì xảy ra với cô ấy?”

Sau khi cuộc họp kết thúc, Hàn Trường Vũ gọi Ngọc Linh vào phòng riêng, giọng nghiêm:

“Cô cứ lảng tránh ánh mắt tôi. Có chuyện gì xảy ra?”

Ngọc Linh im lặng, trái tim đập rộn ràng. Cô không muốn thừa nhận rằng mình ghen tuông, rằng hình ảnh anh cười nói với người khác đã khiến cô tổn thương.

“Em… không có gì ạ.” Giọng cô run run, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Hàn Trường Vũ tiến lại gần, ánh mắt sâu thẳm:

“Ngọc Linh, tôi nhìn thấy cô trông bối rối trong buổi trưa. Tôi không làm gì để khiến cô lo lắng đúng không?”

Ngọc Linh lặng thinh, đôi mắt nhìn xuống, nước mắt lăn nhẹ:

“Em… em xin lỗi… em chỉ… hơi bối rối thôi.”

Anh khẽ thở dài, nhưng không hề nổi giận. Anh hiểu rằng, cảm xúc không thể ép buộc, nhưng sự im lặng đôi khi lại là một dấu hiệu nguy hiểm. Anh bước lại gần, giọng trầm và nhẹ nhàng:

“Ngọc Linh… cô biết tôi chưa bao giờ lừa dối cô. Người mà tôi quan tâm… chỉ có cô thôi. Đừng để những hiểu lầm nhỏ làm rạn nứt những gì chúng ta đang xây dựng.”

Ngọc Linh nhìn thẳng vào mắt anh, thấy sự chân thành và ấm áp tràn ngập. Tim cô nhói lên, và nước mắt cô rơi xuống, không phải vì ghen tuông nữa, mà vì nhận ra rằng mình đã hiểu lầm anh.

“Em… em xin lỗi anh. Em đã nhầm lẫn… và… em sợ mất anh.”

Hàn Trường Vũ nhẹ nhàng nắm tay cô, áp tay lên bàn tay nhỏ bé:

“Tôi hiểu. Nhưng lần sau… hãy tin tưởng tôi. Cô đừng tự đặt mình vào nỗi đau không cần thiết.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, chỉ còn ánh mắt, hơi thở và trái tim cùng nhịp. Ngọc Linh cảm nhận sự che chở, sự tin tưởng và tình cảm chân thành từ Hàn Trường Vũ. Những giọt nước mắt vừa rơi, vừa là sự giải tỏa, vừa là bước tiến trong tình cảm của họ.

Buổi tối, khi văn phòng gần như vắng, Hàn Trường Vũ đưa cô ra cửa, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc:

“Ngày mai, chúng ta vẫn cùng nhau làm việc. Và… đừng lo lắng quá về những hiểu lầm nhỏ. Tôi luôn ở bên cô.”

Ngọc Linh mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong tim:

“Vâng… em sẽ tin anh.”

Trên đường về, cô nghĩ lại tất cả những khoảnh khắc hôm nay. Hiểu lầm dù chỉ nhỏ thôi cũng có thể làm trái tim con người dao động, nhưng sự thấu hiểu và tin tưởng đã giúp họ vượt qua. Cô biết rằng, tình cảm giữa cô và Hàn Trường Vũ đang dần trưởng thành, không chỉ là rung động, mà còn là sự đồng hành, tin tưởng và bảo vệ nhau trong mọi hoàn cảnh.

Khi bước vào nhà, Ngọc Linh tự nhủ: “Ngày mai… em sẽ không để những hiểu lầm nhỏ chi phối trái tim mình nữa. Anh ấy là Hàn Trường Vũ – người mà em tin tưởng và yêu thương.”

Đêm hôm đó, nằm trên giường, cô nhắm mắt lại, nhớ về ánh mắt, bàn tay và lời nói của anh. Cô mỉm cười, trái tim rộn ràng: hiểu lầm đã qua, nhưng tình cảm của họ càng trở nên bền chặt và ngọt ngào hơn bao giờ hết…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×