ánh sáng từ phía tối

Chương 1: Hộp Sơn Cầu Vồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mọi thứ trong cuộc đời Lương Bách đều được sắp đặt theo một logic tuyệt đối, đặc biệt là căn hộ mới của anh. Căn hộ tầng 15 của một tòa nhà yên tĩnh, thiết kế theo phong cách tối giản, mọi đồ vật đều có màu trung tính và vị trí cố định. Bách vừa chuyển đến để tập trung hoàn toàn vào dự án AI tham vọng nhất đời anh: một hệ thống học máy có khả năng tối ưu hóa quy trình làm việc dựa trên dữ liệu hành vi người dùng. Anh tin rằng, trật tự là nền tảng của thành công và bình yên.

Đúng 8 giờ sáng, Bách ngồi trước bàn làm việc. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, tóc được chải gọn gàng, và đeo chiếc tai nghe chống ồn đắt tiền—vật bất ly thân để chặn đứng mọi sự xao nhãng. Bản vẽ kỹ thuật của mô hình thuật toán mới trải rộng trên bàn, hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ nhất. Đây là kết tinh của hàng trăm giờ tính toán và là chìa khóa để anh lấy lại niềm tin sau thất bại cay đắng năm xưa.

Đúng lúc đó, sự hỗn loạn ập đến.

Một tiếng "RẦM" lớn vang lên từ căn hộ đối diện, ngay sau đó là tiếng kéo lê đồ đạc lộn xộn. Tiếng động quá lớn đến nỗi xuyên qua cả lớp chống ồn của tai nghe Bách. Anh cau mày, ngón tay anh lập tức gõ lên bàn tính giờ, ghi lại sự kiện "Tiếng ồn bất thường: 08:05:32."

Bách cố gắng phớt lờ, nhưng tiếng ồn cứ lớn dần, kèm theo một loạt những âm thanh lạ lùng: tiếng thùng rơi, tiếng nhạc Jazz ngẫu hứng, và tiếng cười rạng rỡ, trong trẻo của một cô gái.

Anh tháo tai nghe, vẻ mặt khó chịu. Anh quyết định phải giải quyết vấn đề này ngay lập tức.

Khi anh mở cửa, Hải An đang đứng ngay ngưỡng cửa căn hộ đối diện. Cô mặc một chiếc áo phông cũ kỹ dính màu, mái tóc nâu bồng bềnh buộc hờ, và đang cố gắng kéo một chiếc thùng bìa cứng quá khổ vào nhà. Khuôn mặt cô lấm lem một chút bụi than chì, nhưng đôi mắt cô lấp lánh như chứa đựng cả ánh sáng mặt trời.

"Ôi, chào hàng xóm!" An nói, nụ cười cô rạng rỡ đến mức khiến Bách cảm thấy chói mắt. "Tôi là An, họa sĩ, vừa mới chuyển đến. Phiền anh chịu đựng tôi một chút nhé! Hộp sơn và giấy vẽ của tôi hơi nhiều!"

Bách chưa kịp đáp lời, cô đã xoay người. Chiếc thùng bìa bị kéo nghiêng, và điều không thể tránh khỏi đã xảy ra. Một hộp sơn Acrylic lớn bị nghiêng, rơi xuống sàn gỗ cứng. Chiếc hộp mở tung, và vô số lọ sơn đủ mọi màu sắc—đỏ rực, vàng cam, xanh ngọc bích—văng ra, tạo thành một cầu vồng chất lỏng trên sàn nhà.

An kêu lên một tiếng thất vọng. Nhưng sự hỗn loạn chưa dừng lại.

Bách, theo phản xạ của người luôn muốn cứu vãn sự trật tự, nhanh chóng cúi xuống để đỡ lấy một lọ sơn đang lăn. Cùng lúc đó, An cũng cúi xuống. Đầu họ va vào nhau cái "BỤP" rõ ràng.

Và rồi, thảm họa xảy ra: Lọ sơn màu đỏ rực trên tay An văng thẳng vào chiếc áo sơ mi trắng hoàn hảo của Bách, ngay trên lồng ngực anh.

Bách đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào vệt sơn đỏ đang loang ra trên chiếc áo sơ mi hiệu. Đó không chỉ là một vết bẩn; đó là một sự xúc phạm đối với mọi nguyên tắc về sự sạch sẽ và trật tự của anh.

"Ôi, Chúa ơi!" An ôm lấy miệng. Mọi sự rạng rỡ trên khuôn mặt cô biến mất, thay vào đó là sự hoảng hốt. "Tôi... tôi vô cùng xin lỗi! Để tôi... lau cho anh!"

Cô đưa tay ra, nhưng trên tay cô vẫn còn dính những vệt sơn màu vàng chanh và xanh lá cây. Bách lập tức lùi lại, nhìn cô với ánh mắt không thể tin được.

"Đừng chạm vào," Bách nói, giọng anh lạnh lùng, gần như là một mệnh lệnh. "Cô vừa làm hỏng chiếc áo của tôi. Và cô vừa làm hỏng trật tự của buổi sáng nay."

An cảm thấy xấu hổ và có lỗi. "Tôi sẽ đền anh. Tôi sẽ mua cho anh mười chiếc áo mới, hoàn hảo hơn! Tôi xin lỗi vì đã mang sự hỗn loạn đến cho anh."

Bách nhìn cô, anh không quan tâm đến chiếc áo. Anh chỉ nhìn thấy sự ngẫu hứng vô trách nhiệm đang đứng ngay cửa nhà anh. Anh nhìn vào mớ hỗn độn cầu vồng trên sàn, và sau đó nhìn vào vết sơn đỏ trên ngực mình.

"Cô An," Bách nói, anh cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp tối đa, "tôi là Lương Bách. Tôi là một kỹ sư công nghệ. Tôi tin vào logic và trật tự. Và cô là rủi ro lớn nhất vừa xuất hiện trong cuộc đời tôi."

Anh đóng cửa lại, để lại An đứng giữa mớ sơn và sự ngạc nhiên. Bách quay vào nhà, cầm bản vẽ thuật toán của mình lên, nhưng các con số đều nhòe đi sau hình ảnh của vết sơn đỏ. Anh mở máy tính và lập tức cập nhật danh sách việc cần làm:

Mua áo sơ mi mới (Mã màu: Trắng tinh khiết).

Lập kế hoạch hành động để giảm thiểu tương tác với "Rủi ro An."

Trong khi đó, An đứng ngoài cửa, nhìn vào vết sơn cầu vồng trên sàn. Cô cảm thấy tồi tệ, nhưng đồng thời, một tia cảm hứng bất chợt lóe lên. Cô rút điện thoại ra, chụp một bức ảnh về cảnh tượng hỗn loạn đó, và ghi chú: "Bức tranh đầu tiên của một người đàn ông hoàn hảo bị nhuốm màu."

Và thế là, mối quan hệ đầy xung đột đối lập của họ đã chính thức bắt đầu, với sự hỗn loạn của An đã chiến thắng trật tự của Bách ngay trong hiệp đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×