Vài giờ sau "thảm họa" hộp sơn, Hải An cuối cùng cũng dọn dẹp xong mớ hỗn độn trên sàn nhà mình. Cô cảm thấy vô cùng có lỗi với Lương Bách—người hàng xóm hoàn hảo của cô. Cô quyết định làm một việc mà cô rất hiếm khi làm: hành động một cách có trách nhiệm.
An lấy một hộp bánh quy cô tự làm ra, một món quà xin lỗi chân thành. Cô cũng cẩn thận kiểm tra trang phục để đảm bảo không dính thêm bất kỳ vết sơn nào. Khi cô gõ cửa căn hộ của Bách, anh mở cửa ngay lập tức, như thể anh đang chờ sẵn ở đó.
Bách đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khác, hoàn hảo không tì vết. Tay anh cầm một tờ giấy A4, gập làm đôi. Anh không nhận hộp bánh, cũng không mỉm cười. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng và đầy phân tích.
"Tôi đến để xin lỗi về chuyện sáng nay," An nói, giọng cô nhỏ nhẹ. "Tôi muốn đền chiếc áo cho anh. Và đây là chút quà nhỏ, để..."
"Không cần," Bách ngắt lời, giọng anh dứt khoát. "Tôi đã mua chiếc áo mới. Và tôi không nhận đồ ăn từ người có khả năng gây ra sự xao nhãng không cần thiết."
An cảm thấy hơi hụt hẫng. Cô đã quen với việc mọi người bị cuốn hút bởi sự rạng rỡ của cô, chứ không phải bị coi là một "rủi ro". Bách không hề nhúc nhích, anh chỉ đưa tờ giấy cho cô.
"Tôi đã lập một danh sách 'Quy Tắc Sống Cho Người Hàng Xóm'," Bách nói, giọng anh như một bản báo cáo. "Văn hóa chung cư đòi hỏi sự tôn trọng không gian cá nhân. Cô cần phải tuân thủ."
An cầm lấy tờ giấy và đọc. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một danh sách dài, nhưng không ngờ nó lại chi tiết đến vậy.
QUY TẮC SỐNG CHO NGƯỜI HÀNG XÓM (V1.0)
Tiếng ồn: Không tạo ra tiếng ồn trên 20 decibel sau 22 giờ. Không nghe nhạc ngẫu hứng. Nếu nghe nhạc, sử dụng tai nghe.
Đồ đạc: Không để bất kỳ đồ đạc cá nhân nào ở hành lang. Đặc biệt là những chiếc hộp quá khổ.
Mùi: Không nấu những món ăn có mùi nồng.
Giờ giấc: Tuân thủ giờ ra vào cố định để tránh gây xao nhãng.
Tương tác: Giảm thiểu tương tác không cần thiết. Trừ khi có tình huống khẩn cấp, không được gõ cửa căn hộ của tôi.
Vấn đề: Mọi vấn đề phát sinh phải được thông báo bằng văn bản hoặc email.
Phía dưới có một dòng chữ nhỏ: "Mọi vi phạm đều sẽ được ghi nhận vào nhật ký."
An cố nín cười. Cô không thể tin rằng một người lại có thể lập ra một danh sách quy tắc chi tiết đến vậy cho cuộc sống hàng ngày. Đây không phải là một người hàng xóm, đây là một kỹ sư kiểm soát chất lượng.
"Anh thật là... đáng yêu," An nói, và Bách cau mày, không hiểu từ "đáng yêu" có liên quan gì đến tình huống này.
"Đây là một sự việc nghiêm trọng," Bách đáp. "Tôi có một dự án quan trọng cần sự tập trung cao độ. Tôi không thể để bất cứ sự hỗn loạn nào phá hoại nó."
An cảm thấy có một chút thách thức. Cô biết mình không thể thay đổi bản chất của Bách, nhưng cô cũng không thể để bản thân bị nhốt vào một "hệ thống" như thế này.
"Được rồi, tôi hiểu rồi," An nói. Cô gấp tờ giấy lại, nhét vào túi quần. "Tôi sẽ cố gắng hết sức để trở thành một người hàng xóm tốt."
Bách gật đầu, vẻ mặt hài lòng. Anh nghĩ rằng mình đã giải quyết xong một vấn đề phiền phức. Anh không biết rằng, đối với An, danh sách quy tắc này không phải là một giới hạn, mà là một sân chơi mới.
Khi Bách quay vào nhà, An đứng ngoài hành lang, nhìn vào cánh cửa đóng chặt. Cô lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh về tờ giấy, và ghi chú vào điện thoại của mình: "Nhiệm vụ mới: Hủy hoại các quy tắc một cách ngẫu hứng."
An không có ý xấu, nhưng bản chất của cô không cho phép cô sống trong một chiếc hộp. Cuộc đối đầu giữa trật tự và hỗn loạn giờ đây đã được chính thức hóa bằng một bản danh sách, và An đã sẵn sàng cho trò chơi của mình.