ánh sáng từ phía tối

Chương 10: Chiếc Tai Nghe Tháo Rời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lương Bách và Hải An đến một nhà hát nhỏ ở trung tâm thành phố. Đó là một buổi biểu diễn kịch thể nghiệm ngẫu hứng—một thể loại hoàn toàn điên rồ đối với một người sống dựa trên kế hoạch. Không có kịch bản, không có đạo cụ cố định, và thậm chí không có cả cốt truyện được định sẵn.

Khán phòng ồn ào, đầy những người trẻ tuổi với năng lượng sáng tạo mãnh liệt. Bách cảm thấy không thoải mái ngay lập tức. Tiếng người nói, tiếng ghế kéo, và âm thanh nhạc cụ không đồng bộ khiến hệ thống thần kinh của anh báo động. Theo bản năng, anh lấy chiếc tai nghe chống ồn ra và đeo vào. Đó là lá chắn cuối cùng của anh chống lại sự hỗn loạn cảm xúc.

An nhìn thấy hành động của anh nhưng không nói gì. Cô biết cô không thể ép buộc anh.

Buổi diễn bắt đầu. Các diễn viên nhảy múa và nói chuyện mà không có bất kỳ logic nào. Họ phản ứng với nhau bằng cảm xúc tức thời, bằng những từ ngữ không có nghĩa. Đối với Bách, đó là một thảm họa thông tin; một sự lãng phí dữ liệu và thời gian. Anh cố gắng tìm một mô hình, một công thức, nhưng vô vọng.

Anh nhìn sang An. Cô đang cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh như bị cuốn vào một thế giới phép thuật. Cô không tìm kiếm logic, cô tìm kiếm cảm xúc. Cô tận hưởng sự tự do tuyệt đối của nghệ thuật.

Đột nhiên, một diễn viên bước xuống sân khấu và kéo Bách lên.

"Mời quý ông lịch thiệp này tham gia vào cảnh diễn của chúng tôi!" người diễn viên hét lên.

Bách đông cứng. Đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất của anh: sự tương tác ngẫu hứng không thể dự đoán trước hàng chục người. Anh cảm thấy một cơn hoảng loạn nhỏ dâng lên, giống như cảm giác sụp đổ trong thất bại bốn năm trước.

"Tôi... tôi không có vai diễn," Bách nói, giọng anh lắp bắp.

Diễn viên kia cười lớn. "Đúng vậy! Cuộc sống cũng không có vai diễn! Hãy sống thôi!"

Bách bị đẩy vào giữa sân khấu. Mọi người đều nhìn anh, chờ đợi. Anh cảm thấy như mình đang đứng giữa một ma trận, nơi không có đường thoát. Anh sợ hãi.

Anh nhìn về phía An. Cô không cười. Ánh mắt cô dịu dàng, khuyến khích. Cô tháo tai nghe ra và giơ lên, ra hiệu cho anh: "Hãy bỏ nó ra."

Bách hiểu. Chiếc tai nghe không chỉ chặn tiếng ồn, nó chặn cả sự sống.

Bách từ từ tháo tai nghe ra. Anh cảm thấy một luồng âm thanh và cảm xúc ập vào mình. Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, tiếng nhạc dồn dập—sự hỗn loạn tuyệt đối.

Anh nhắm mắt lại. Anh nhớ lại lời An: "Anh đã xây dựng một hệ thống để loại bỏ rủi ro, nhưng anh lại loại bỏ cả khả năng tồn tại của mình."

Anh mở mắt. Anh không tìm kiếm logic. Anh quyết định hành động theo cảm xúc.

Anh hít một hơi sâu và làm điều anh ít có khả năng làm nhất: anh bắt đầu nhảy múa một cách vụng về, không theo nhịp điệu nào. Anh không quan tâm đến sự hoàn hảo hay ánh nhìn của người khác. Anh chỉ đơn thuần là giải phóng năng lượng đã bị kìm nén suốt nhiều năm.

Đám đông bùng nổ. Sự ngẫu hứng vụng về của anh lại trở thành một phần hoàn hảo của vở kịch.

Sau đó, anh buột miệng một câu thoại vô nghĩa mà anh không hề chuẩn bị. Nó không có logic, nhưng lại khiến cả căn phòng cười. Bách cũng cười, một nụ cười không hề được tính toán.

Cuối cùng, anh được "giải cứu" khỏi sân khấu. Anh trở lại chỗ ngồi bên cạnh An. Buổi diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.

"Anh đã làm được!" An thì thầm, ôm lấy tay anh. "Anh đã là một thiên tài của sự hỗn loạn!"

Bách không trả lời. Anh chỉ nhìn vào chiếc tai nghe trong tay. Đó không còn là công cụ bảo vệ, mà là một nhắc nhở về nỗi sợ hãi cũ.

"Anh đã bỏ lỡ rất nhiều âm thanh," Bách nói, giọng anh đầy sự thừa nhận. "Những âm thanh này... chúng rất đáng sợ, nhưng cũng rất sống động."

An áp tay vào má anh. "Em đã nói rồi. Sự sống cần sự hỗn loạn, Bách. Và anh đã chứng minh anh có thể tồn tại trong nó. Thậm chí, anh còn tỏa sáng."

Bách nhìn vào đôi mắt rạng rỡ của An. Anh biết, cô không chỉ là hàng xóm, cô là người đã mở khóa cuộc đời anh. Trong khoảnh khắc đó, giữa sự ồn ào của đám đông, họ đã chia sẻ một khoảnh khắc thấu hiểu sâu sắc nhất.

Anh quyết định. Chiếc tai nghe này không còn cần thiết nữa. Anh nhét nó vào túi áo, không phải để vứt đi, mà để lưu giữ như một kỷ vật của quá khứ. Anh đã học được cách sống mà không cần bức tường bảo vệ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×