Lời thú nhận về thất bại cũ của Lương Bách đã khiến mối quan hệ giữa anh và Hải An chuyển sang một giai đoạn sâu sắc hơn. Anh không còn che giấu sự sợ hãi của mình, và An không còn phải cố gắng chứng minh sự ngẫu hứng của mình là đúng đắn. Giờ đây, họ đã bắt đầu thấu hiểu nhau thay vì chiến đấu chống lại nhau.
Vào một buổi chiều, Bách gõ cửa căn hộ của An. Anh không mang theo danh sách quy tắc hay bảng phân tích nào. Anh chỉ cầm chìa khóa xe.
"Em đang vẽ dở một bức tranh về chủ đề thành phố tương lai," An nói, tay cô dính mực. "Anh có chuyện gì khẩn cấp à?"
"Không khẩn cấp," Bách trả lời. "Nhưng anh nghĩ em nên đến một nơi. Anh muốn em hiểu tại sao anh lại bị ám ảnh bởi sự trật tự đến vậy."
An hiểu ý anh. Anh đang mời cô bước vào thế giới Logic của anh. Đây là một hành động mở lòng lớn lao hơn bất kỳ lời xin lỗi hay lời yêu nào.
Bách lái xe đưa An đến văn phòng công nghệ của anh, một không gian mà An gọi là "Ngôi đền của sự Tối Giản." Mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo: bàn làm việc sạch sẽ, dây điện được bó gọn gàng, và các kệ sách chứa đầy những tài liệu kỹ thuật được phân loại theo mã màu.
An đi vòng quanh, chạm nhẹ vào mọi thứ. Cô cảm thấy choáng ngợp. Không phải vì vẻ ngoài, mà vì sự kỷ luật tuyệt đối mà không gian này đòi hỏi. Cô thấy được sự cố gắng mà Bách đã bỏ ra để xây dựng một bức tường hoàn hảo chống lại sự hỗn loạn của thế giới.
Bách dẫn cô đến phòng máy chủ, nơi những cỗ máy chạy êm ru và những hàng đèn LED nhấp nháy theo một chu kỳ đều đặn.
"Đây là trung tâm của mọi thứ anh làm," Bách giải thích. "Mọi thứ ở đây đều tuân thủ các quy tắc. Nếu một bộ phận không hoạt động đúng chức năng, nó sẽ bị cô lập và loại bỏ ngay lập tức. Đây là nơi anh cảm thấy an toàn nhất."
An nhìn vào những cỗ máy. Cô thấy vẻ mặt của Bách, sự bình yên mà anh có được khi ở giữa trật tự này. Cô hiểu rằng, Logic không phải là kẻ thù của anh, mà là người bảo vệ của anh.
"Anh đã xây dựng một thế giới hoàn hảo để bảo vệ chính mình khỏi 0.01% rủi ro đã từng hủy hoại anh," An nói, giọng cô đầy sự thấu hiểu.
Bách gật đầu. "Đúng vậy. Sự hỗn loạn của em khiến anh sợ hãi, vì nó nhắc nhở anh về những điều không thể kiểm soát. Nhưng khi ở đây, anh có thể hứa với em rằng mọi thứ đều nằm trong tầm tay."
An bước lại gần màn hình của anh, nơi bản thiết kế giao diện AI mới nhất đang hiển thị—bản thiết kế đã được thêm vào những đường cong và màu sắc mà cô gợi ý.
"Nhưng anh đã cho phép em mang sự hỗn loạn của em vào thế giới hoàn hảo này," An chỉ vào màn hình. "Đó là lý do em tôn trọng anh, Bách. Anh không chỉ là một kỹ sư của trật tự, anh là một người đã đủ dũng cảm để cho phép sự ngẫu hứng tồn tại."
An xoay người, nhìn vào không gian trật tự xung quanh. Cô nhận ra rằng, cô không thể yêu cầu anh từ bỏ thế giới này. Cô chỉ có thể yêu cầu anh mở cửa cho cô, cho cảm xúc, cho những màu sắc mới.
"Và em sẽ không bao giờ cố gắng phá hủy nó, Bách," An cam kết. "Em sẽ luôn là người mang đến ánh sáng cho anh, nhưng em sẽ không bao giờ là người dập tắt logic của anh."
Họ rời văn phòng. Trên đường về, Bách cảm thấy một sự nhẹ nhõm sâu sắc. Anh không cần phải phòng thủ nữa.
"Cảm ơn em đã hiểu anh," Bách nói, lần đầu tiên anh thừa nhận sự mong manh của mình.
"Em đã hiểu," An mỉm cười. "Và giờ, em nghĩ anh cũng nên chuẩn bị tinh thần cho sự hỗn loạn cuối cùng của ngày hôm nay."
"Gì vậy?" Bách hỏi, tâm trí anh lập tức kích hoạt chế độ phân tích rủi ro.
"Em sẽ mời anh đến một buổi xem kịch thể nghiệm ngẫu hứng vào tối nay," An nói. "Hoàn toàn không có kịch bản. Rủi ro là 100%."
Bách nhìn cô. Anh thấy một thách thức. Thay vì lo sợ, anh lại thấy hứng thú. Anh nhận ra, sự thay đổi lớn nhất đã xảy ra: Anh không còn sợ hãi sự ngẫu hứng, mà còn chủ động tìm kiếm nó.