Hà Nội cuối thu, không khí se lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách, mang theo mùi lá vàng khô và hơi đất ẩm sau cơn mưa đêm qua. Trên con đường nhỏ dẫn vào khu phố cổ, những ánh đèn vàng vọt phản chiếu trên mặt hồ, tạo ra những vệt sáng lung linh như những mảnh ký ức vụn vỡ trôi lững lờ trên mặt nước. Nhưng đối với Linh, mọi thứ xung quanh chỉ là tẻ nhạt, lặp đi lặp lại, như một chiếc đồng hồ cũ chỉ điểm giờ mà không hề mang lại sự sống.
Linh vừa bước ra khỏi căn hộ nhỏ tầng ba của một khu chung cư cũ, tay cầm chiếc cặp sách cũ kỹ. Cô chưa đầy hai mươi tuổi, mái tóc dài màu nâu sẫm buông lơi trên vai, ánh mắt ẩn chứa sự tò mò nhưng cũng mang theo một nỗi buồn mơ hồ. Cô đang là sinh viên năm thứ hai ngành báo chí, nhưng trong lòng cô, việc học chẳng hề khiến cô hứng thú. Những bài tập, những buổi giảng đường dài lê thê, tất cả đều trở thành những mảnh ghép vô hồn trong bức tranh cuộc sống mà cô đang chịu đựng.
Sáng nay, như mọi ngày, Linh lướt qua những con phố quen thuộc, mắt chăm chú vào màn hình điện thoại, đọc tin tức, lướt mạng xã hội, nhưng chẳng điều gì làm cô cảm thấy hứng thú. Những câu chuyện trên mạng, những bức ảnh lung linh của những cuộc sống rực rỡ hơn, chỉ khiến cô thêm mơ hồ về chính mình. Cô tự hỏi, liệu có một ngày nào đó mình sẽ tìm thấy điều gì đó thực sự khiến tim mình rung lên, hay cuộc sống này sẽ mãi chỉ là chuỗi ngày tẻ nhạt như thế?
Bước chân cô dừng lại trước một con ngõ nhỏ, nơi một cửa hàng cổ kính nằm im lìm như chưa từng có ai bước qua. Linh chưa từng chú ý đến nó trước đây. Cửa kính mờ, khung gỗ sẫm màu phủ đầy bụi, nhưng qua lớp bụi đó, ánh sáng lờ mờ từ bên trong chiếu ra, khiến cô không khỏi tò mò. Một biển hiệu nhỏ treo nghiêng, chỉ duy nhất một dòng chữ viết tay: “Ký Ức – Cho những ai dám nhớ”.
Linh nhíu mày, tự hỏi đây là cửa hàng gì. Cô không phải người tin vào những chuyện huyền bí hay thần bí, nhưng một phần trong cô muốn bước vào, muốn biết bên trong có điều gì khiến tâm hồn cô bớt trống rỗng.
Cửa mở ra với tiếng kẽo kẹt, mùi hương kỳ lạ tràn vào mũi cô: hương của giấy cũ, gỗ sồi, và một chút mùi hoa oải hương khô. Căn phòng nhỏ hẹp, đầy những giá sách xếp chồng chéo, những lọ thủy tinh chứa đầy những hạt ánh sáng lấp lánh kỳ lạ, và những khung hình treo trên tường, mỗi khung như ghi lại khoảnh khắc riêng biệt trong cuộc đời một người.
Một người đàn ông trung niên xuất hiện từ phía sau quầy, mái tóc bạc điểm sương, đôi mắt xanh thẳm như đại dương, nhìn cô với ánh nhìn vừa hiền hòa vừa thăm dò. “Chào cô. Cô đến vì tò mò, hay vì muốn… nhớ?” giọng ông nhẹ nhàng, như hòa cùng âm thanh xào xạc của những trang sách.
Linh hơi bối rối, “Nhớ… nghĩa là sao ạ?”
Người đàn ông mỉm cười, bước đến gần. “Ở đây, chúng tôi… buôn bán ký ức. Những ký ức mà con người đã quên, hoặc chưa từng trải qua, đều có thể tìm thấy. Một số ký ức… có sức mạnh thay đổi con người.”
Linh bật cười khẩy, “Sức mạnh? Nghe giống chuyện trong phim fantasy ấy nhỉ?”
Người đàn ông không tỏ ra khó chịu, chỉ nhìn cô chăm chú. “Đôi khi đời thực còn kỳ lạ hơn cả phim ảnh, cô ạ. Có những ký ức có thể khiến cô mạnh mẽ hơn, thông minh hơn, thậm chí… thay đổi số phận.”
Tim Linh bỗng đập nhanh hơn. Một cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi trỗi dậy trong cô. Cô chưa từng gặp chuyện gì như thế này, và bản thân cũng chưa bao giờ tin rằng một vật có thể chứa đựng ký ức lại có thật. Nhưng chính sự tò mò, một phần nào đó của linh hồn mệt mỏi vì cuộc sống tẻ nhạt, đã thôi thúc cô tiến về phía những chiếc lọ thủy tinh lấp lánh trên kệ.
Mỗi chiếc lọ chứa những ánh sáng lấp lánh như những vì sao mini, bên trong là những mảnh ký ức rời rạc: tiếng cười của một đứa trẻ, mùi hoa sữa đầu mùa, tiếng nhạc vang từ một buổi hòa nhạc cổ điển, và cả những trận chiến hùng tráng mà Linh chưa từng biết đến. Cô đưa tay chạm vào một lọ ánh sáng màu tím đậm, cảm giác như có dòng điện chạy qua tay, khiến cô rụt lại một chút.
Người đàn ông nhìn cô, nói nhẹ nhàng: “Chiếc lọ đó… chứa ký ức của một pháp sư. Một ký ức mạnh mẽ, nhưng nguy hiểm. Cô có chắc muốn thử?”
Linh nhìn chằm chằm vào chiếc lọ, trái tim rung lên từng nhịp. Một phần cô muốn bỏ đi, trở về cuộc sống bình thường, nhưng một phần khác – phần khao khát khám phá, phần mệt mỏi với sự tẻ nhạt – đã khiến cô lưỡng lự.
“Cô… tôi muốn thử.” Giọng cô run run nhưng đầy quyết tâm.
Người đàn ông gật đầu, đặt chiếc lọ vào tay cô. “Hãy nhớ, một khi ký ức hòa nhập, cuộc sống cô sẽ không còn như trước. Cô sẽ thấy, sẽ cảm nhận, sẽ trải qua những điều chưa từng tưởng tượng.”
Linh cầm chiếc lọ, hít một hơi thật sâu, rồi mở nắp. Một luồng ánh sáng tím mạnh mẽ bùng lên, len lỏi qua từng ngóc ngách, xuyên vào cơ thể cô, mang theo cảm giác vừa choáng váng vừa kỳ lạ. Cô nhắm mắt lại, cảm giác như mọi thứ xung quanh tan biến, chỉ còn lại dòng ký ức tràn vào tâm trí.
Những hình ảnh chớp nhoáng hiện ra trước mắt cô: một ngọn núi phủ sương, một thành phố cổ kính với ánh sáng phát ra từ những tòa tháp, những sinh vật kỳ lạ mà cô chưa từng thấy, và một giọng nói vang vọng trong đầu: “Hãy học cách kiểm soát, nếu không, ký ức sẽ nuốt chửng cô.”
Linh mở mắt, thấy mình không còn trong cửa hàng nữa. Cô đang đứng trên một con đường lát đá, xung quanh là những tòa nhà cao vút với kiến trúc xa lạ, bầu trời tím rực rỡ như lúc hoàng hôn nhưng lại mang hơi thở của một thế giới khác. Cô cảm nhận được sức mạnh trong mình, vừa lạ lẫm vừa mạnh mẽ.
“Đây… là đâu?” Linh thì thầm, tựa như chính bản thân cô cũng không tin những gì đang diễn ra.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi đất và hương hoa lạ. Trong sâu thẳm ký ức, giọng nói ấy lại vang lên: “Cuộc sống cũ của cô đã kết thúc. Hãy chuẩn bị bước vào hành trình thực sự, Linh. Một hành trình sẽ thay đổi mọi thứ.”
Linh đứng lặng, trái tim đập mạnh. Cô biết, từ giây phút này, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa. Ký ức pháp sư đã hòa nhập vào cô, mang theo sức mạnh, bí mật và cả những nguy hiểm chưa thể đoán trước. Và cuộc phiêu lưu của cô… mới chỉ bắt đầu.