ánh sáng vĩnh hằng

Chương 2: Người dẫn đường bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Linh vẫn còn đứng sững trên con đường lát đá, ánh sáng tím rực rỡ của bầu trời bao phủ mọi thứ xung quanh. Thành phố trước mắt cô vừa hùng vĩ vừa xa lạ: những tòa tháp cao chọc trời với mái ngói uốn cong như vây rồng, những cột đèn phát ra ánh sáng lấp lánh màu lam, và những sinh vật di chuyển trên đường phố, hình dáng kỳ lạ, vừa giống người vừa giống động vật.

Cô bước đi, mỗi bước chân dội lại âm thanh vang vọng như từ một hành lang dài vô tận. Mỗi hơi thở đều mang theo hương đất ẩm, hơi gió se lạnh và mùi hương kỳ lạ của những loài hoa mà cô chưa từng thấy. Linh tự nhủ: “Đây không phải giấc mơ… chắc chắn là thế giới khác…”

Bất ngờ, từ một góc đường hẹp, một tiếng gọi vang lên:

— “Cô là người mới, phải không?”

Linh quay lại, thấy một người đàn ông cao, mặc áo choàng sẫm màu, đội mũ trùm đầu, bước ra từ bóng tối. Ánh mắt ông ta sâu thẳm, nhưng lại mang theo nét hiền hậu và bí ẩn. Một cảm giác vừa an toàn vừa rùng rợn len lỏi trong Linh.

— “Bạn… bạn là ai?” Linh thốt lên, giọng run run.

— “Tên ta là Arion. Ta… sẽ giúp cô hiểu nơi này, và chính bản thân cô.” Giọng ông trầm, như hòa cùng tiếng gió thổi qua những tòa tháp.

Linh nhìn quanh, cảm giác bị bao quanh bởi cả một thành phố lạ lùng. “Nhưng tôi… tôi không biết gì cả. Tôi chỉ… chỉ là một cô gái bình thường.”

Arion mỉm cười, như đã đoán trước câu trả lời:

— “Cô không còn bình thường nữa. Cô đã sở hữu ký ức của một pháp sư. Và vì thế, thế giới này sẽ không còn giữ bí mật với cô lâu. Nhưng trước hết, cô cần học cách kiểm soát.”

Linh nuốt nước bọt, tim đập thình thịch. Cô chưa từng mơ đến chuyện phép thuật, chưa từng tin vào những thế lực siêu nhiên. Nhưng bây giờ, khi cảm nhận sức mạnh chảy trong mình, một cảm giác vừa sợ hãi vừa háo hức dâng trào.

Arion vẫy tay, và một cánh cổng ánh sáng xuất hiện trước mặt Linh. Bước qua đó, cô thấy mình đứng trong một phòng học rộng lớn, trần cao, các bức tường được khắc bằng những biểu tượng kỳ lạ phát sáng mờ ảo. Trên bàn là những cuốn sách cũ dày cộm, bên cạnh là những lọ chứa tinh chất phép thuật nhiều màu sắc.

— “Đây là nơi cô sẽ học cách kiểm soát ký ức và sức mạnh mới. Nhưng hãy nhớ, việc học không dễ dàng, và thử thách sẽ đến bất cứ lúc nào.” Arion nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa ấm áp.

Linh bước tới, nhìn quanh. Mọi thứ đều mới lạ, từ các cuốn sách cũ với ký tự cô chưa từng thấy, đến những lọ tinh chất phát sáng như nhịp tim sống động. Một phần trong cô muốn bỏ chạy, nhưng một phần khác – phần tò mò và khao khát khám phá – khiến cô đứng yên.

— “Bắt đầu từ đâu?” Linh hỏi, giọng run run.

Arion nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:

— “Trước hết, cô phải kết nối với ký ức. Cảm nhận nó, hiểu nó, và học cách hợp nhất nó với cơ thể mình. Ký ức pháp sư mạnh mẽ, nhưng nếu không kiểm soát, nó sẽ nuốt chửng cô.”

Linh ngồi xuống trên một tấm thảm mềm, nhắm mắt lại. Cô hít một hơi sâu, cảm nhận dòng năng lượng chảy trong mình. Những hình ảnh chớp nhoáng lại xuất hiện: ngọn núi phủ sương, thành phố cổ kính, những sinh vật kỳ lạ, và giọng nói vang vọng: “Học cách kiểm soát, nếu không, ký ức sẽ nuốt chửng cô.”

Cô thử tập trung, hít thở chậm rãi, để dòng ký ức hòa vào bản thân. Ban đầu, cảm giác như một cơn bão, mỗi suy nghĩ đều bị cuốn đi, khiến cô choáng váng. Nhưng dần dần, cô học cách kiềm chế, cảm nhận nhịp điệu của sức mạnh trong cơ thể. Một luồng ánh sáng tím nhè nhẹ quanh cơ thể cô, như phản chiếu sự hòa hợp giữa ký ức và cô.

— “Tốt lắm…” Arion nói, giọng trầm ấm. “Cô đang cảm nhận được nhịp điệu của sức mạnh. Nhưng chỉ mới là bước đầu. Phải biết sử dụng nó đúng cách, nếu không… hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Linh mở mắt, thấy đôi tay mình phát sáng nhè nhẹ. Một cảm giác vừa mạnh mẽ vừa kỳ lạ tràn ngập cơ thể. Cô chợt nhận ra, mình không còn là cô gái tẻ nhạt ngày hôm qua nữa.

— “Tôi có thể làm gì với sức mạnh này?” Linh hỏi, ánh mắt vừa háo hức vừa lo sợ.

— “Trước hết, cô sẽ học cách điều khiển năng lượng cơ bản: di chuyển vật thể nhỏ, tạo ánh sáng, và cảm nhận môi trường xung quanh. Sau đó, sẽ là những thử thách thực tế hơn, nơi cô phải dùng sức mạnh để chiến đấu, để bảo vệ chính mình và người khác.”

Arion đưa cho cô một viên đá nhỏ phát sáng màu tím. “Hãy thử di chuyển nó chỉ bằng suy nghĩ.”

Linh cầm viên đá, tập trung. Ban đầu, nó không nhúc nhích. Cô nhíu mày, cố gắng tập trung toàn bộ năng lượng. Một luồng sáng nhỏ bùng lên từ lòng bàn tay, và viên đá chợt rung lên, rồi lơ lửng vài giây trước khi rơi xuống sàn.

— “Đúng rồi… nhưng cô phải kiên nhẫn hơn.” Arion mỉm cười. “Sức mạnh không chỉ là điều khiển, mà còn là sự hiểu biết, sự nhẫn nại và kiểm soát cảm xúc.”

Linh hít thở, cố gắng tiếp tục. Lần thứ hai, viên đá nhấc lên cao hơn, giữ lâu hơn, rồi rơi xuống chậm rãi, như đang múa trong không trung. Cảm giác chiến thắng tràn ngập cô. Cô cười, lần đầu tiên sau nhiều năm, tim cô thực sự rung lên vì một cảm giác sống động, mạnh mẽ.

— “Tốt lắm… cô có tố chất, nhưng đừng quá tự mãn. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Thế giới này, Linh, rộng lớn và nguy hiểm hơn cô tưởng rất nhiều. Những thử thách thực sự sẽ đến, và chúng sẽ không bỏ qua cô.”

Linh gật đầu, ánh mắt quyết tâm. Cô biết, từ giây phút này, cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là cô gái tẻ nhạt ngày hôm qua. Cô đã bước chân vào thế giới của ký ức, phép thuật và phiêu lưu, nơi mỗi ngày đều là một thử thách, một bí ẩn, và một cơ hội để khám phá bản thân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×