anh sẽ đưa em về nhà

Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng mặt trời buổi chiều tắt dần sau những tán cây cao, lấm tấm mây trên bầu trời như những đốm lửa đỏ rực. An đứng bên ngoài quán cà phê, hơi thở nhẹ nhàng và thanh thản, nhưng trong lòng lại không thể nào yên. Cô không biết mình đang chờ đợi điều gì, chỉ biết rằng sau bao nhiêu năm xa cách, giờ đây cô lại có cơ hội gặp lại Minh – người bạn học cũ, người từng khiến trái tim cô loạn nhịp trong suốt thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường.

Tiếng chuông cửa của quán vang lên, làm An giật mình. Cô quay lại, ánh mắt lướt qua từng người bước vào. Một giây sau, cô thấy anh. Minh đứng ở cửa, ánh mắt như tìm kiếm điều gì đó, rồi dừng lại khi nhìn thấy cô. An cảm nhận được cái nhìn ấy, cái nhìn sâu thẳm như thể muốn xuyên thấu tất cả những năm tháng đã trôi qua.

Minh không thay đổi nhiều, vẫn là chàng trai ấy, nhưng có một điều gì đó khác biệt. Cái cách anh nhìn cô khiến trái tim An bỗng dưng đập nhanh hơn. Anh bước lại gần, nở nụ cười như xưa, nhưng lần này có phần ngại ngùng.

“An, lâu quá không gặp.” Giọng Minh trầm ấm, không có sự tự nhiên như những lần trước đây.

An chỉ mỉm cười, hơi bối rối. “Lâu thật đấy, Minh. Cậu vẫn như xưa.”

Minh ngồi xuống đối diện cô, bàn tay khẽ vuốt lên chiếc cốc cà phê mà An đã gọi sẵn. Cảm giác không gian xung quanh bỗng trở nên lạ lẫm, dù quán cà phê này vẫn không thay đổi, nhưng sự hiện diện của Minh khiến mọi thứ như mới mẻ. Cô không biết bắt đầu từ đâu, không biết làm sao để phá vỡ cái khoảng cách vô hình đã tồn tại suốt bao năm qua.

“Cậu... cậu ổn chứ?” Minh bỗng hỏi, ánh mắt như muốn tìm câu trả lời hơn là chỉ đơn thuần là một câu hỏi xã giao.

An ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Minh. Cô hơi khựng lại, rồi trả lời: “Mình ổn. Nhưng còn cậu? Dạo này sao rồi?”

Minh nhìn xuống bàn tay mình, nở một nụ cười chua xót. “Mọi thứ có lẽ không được như những gì mình mong đợi. Nhưng chắc sẽ ổn thôi.”

Lần đầu tiên, An nhận thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của Minh. Có gì đó rất khác trong cách anh nói, như thể anh đang giấu một câu chuyện đằng sau những lời này. Cô không hỏi thêm, nhưng cảm giác lo lắng chợt ùa về. Một phần của cô muốn biết, muốn hiểu rõ về những gì Minh đã trải qua, nhưng một phần lại sợ rằng câu chuyện ấy sẽ khiến họ không thể quay lại như trước.

“Chắc chắn sẽ ổn thôi,” An nhẹ nhàng lặp lại, như một lời động viên cho cả hai.

Minh ngước lên, ánh mắt ấm áp hơn, nhưng cũng mang theo sự cô đơn. Cả hai im lặng, ngồi đó, thưởng thức ly cà phê, như thể thời gian đã quay lại như thuở nào. Nhưng giờ đây, giữa họ là khoảng cách không dễ dàng vượt qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.