Những ngày sau cuộc gặp gỡ tình cờ đó, An không thể nào xóa đi được hình ảnh của Minh trong tâm trí. Cô vẫn không thể hiểu hết được những gì đang diễn ra, những cảm xúc mơ hồ cứ quay cuồng trong lòng. Minh dường như đã thay đổi, dù anh vẫn giữ được cái vẻ ngoài điềm tĩnh như xưa, nhưng ánh mắt anh lại có điều gì đó sâu thẳm, đầy nỗi niềm không thể nào tỏ bày.
Ngày hôm đó, sau khi chia tay Minh tại quán cà phê, An quay về nhà với tâm trạng đầy bối rối. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, nhìn ra ngoài phố xá đang dần chìm trong bóng tối. Những ánh đèn nhấp nháy từ xa như làm dịu đi tâm trạng lo âu trong cô. Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, cuộc gặp gỡ ấy đã đánh thức lại những ký ức xưa cũ mà cô cố gắng chôn vùi.
Ngày hôm sau, An lại nhận được một tin nhắn từ Minh. Đơn giản chỉ là một câu hỏi: “Có muốn đi dạo không?” Đó là câu hỏi mà Minh từng hay hỏi cô khi còn là bạn học, lúc đó cả hai chỉ đơn giản là đi bộ quanh trường, trò chuyện về những chuyện vu vơ. Nhưng giờ đây, mỗi một lời mời như vậy lại khiến An cảm thấy khó xử, không biết nên đáp lại thế nào.
Cô nhìn vào tin nhắn, rồi lại thở dài. Cuối cùng, cô quyết định trả lời: “Được thôi. Nhưng chỉ một chút thôi nhé, mình còn phải về sớm.”
Chỉ một lúc sau, Minh nhắn lại: “Được rồi, hẹn em ở công viên gần đó.”
Khi An đến công viên, Minh đã đứng chờ từ lâu, ánh mắt anh nhìn về phía cô đầy chờ đợi. Cả hai không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi cùng nhau. Gió thổi nhẹ qua những tán cây, mang theo mùi hương của hoa sữa, nhưng trong lòng An lại không cảm thấy thanh thản như trước đây. Cô có cảm giác Minh đang giấu giếm điều gì đó, điều gì đó rất quan trọng, và cô không biết mình có nên tiếp tục theo đuổi sự thật ấy hay không.
Dừng lại bên một bãi cỏ, Minh nhìn An một lúc lâu, rồi thở dài.
"An," Minh bắt đầu, giọng anh khàn đi, "Cậu có bao giờ tự hỏi tại sao chúng ta lại không giữ liên lạc trong suốt những năm qua không?"
An ngạc nhiên nhìn anh. Cô không ngờ Minh lại nhắc đến điều đó. Câu hỏi này luôn làm cô cảm thấy bối rối, bởi cô cũng chưa từng có câu trả lời thỏa đáng cho chính mình. "Mình... không nghĩ đến chuyện đó nhiều lắm," cô đáp, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khó tả.
Minh nhìn cô, đôi mắt anh đầy vẻ bất an, như thể đang tìm kiếm sự đồng cảm. "Lý do là vì... mình đã không thể giữ lời hứa. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã quá muộn để sửa chữa."
An cảm thấy một sự ngột ngạt đang dâng lên trong lòng. Những lời nói của Minh như một tấm gương phản chiếu lại những ký ức đau buồn, những điều mà cô đã cố gắng quên đi. Cô không biết làm sao để trả lời, chỉ biết rằng có gì đó đang cản trở cô bước tới gần Minh như trước kia.
"Minh," An nhẹ nhàng lên tiếng, "Cậu đừng nói vậy. Mọi chuyện qua rồi mà."
Minh nhìn cô, im lặng trong một lúc lâu. Rồi anh bước đến gần, đưa tay nắm lấy tay cô. Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh khiến trái tim An đập nhanh hơn, nhưng lại lẫn trong đó là sự lo sợ không thể diễn tả thành lời.
"Anh sẽ đưa em về nhà, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa," Minh nói, giọng anh kiên định như thể muốn thề hứa với chính mình và với An.
An không biết mình có thể tin anh được không, nhưng điều duy nhất cô chắc chắn lúc này là, một lần nữa, họ lại đang cùng nhau trên con đường ấy, nơi mà cả hai không thể quay đầu lại.