Phòng nhân sự sáng đầu tuần luôn là nơi nhộn nhịp nhất tầng mười ba. Cô gái mặc sơ mi trắng, chân váy bút chì màu đen, mái tóc buộc gọn sau gáy — đó là Lâm Uyển Nhi, trưởng phòng nhân sự trẻ tuổi nhất của tập đoàn Phúc Thịnh.
Uyển Nhi vốn không thích những ngày nhận thực tập sinh. Bởi năm nào cũng vậy, sinh viên trẻ đến, háo hức, mộng mơ… rồi chỉ vài tuần sau biến mất như gió. Cô quen với việc ấy.
Nhưng hôm nay lại có một cái tên khiến cô bận tâm — Trần Minh Duy, người được chủ tịch đích thân ký duyệt cho vào kỳ thực tập đặc biệt.
“Đích thân chủ tịch ký cho một thực tập sinh ư?”
“Nghe nói là con trai bạn thân ông ấy đó, chắc lại kiểu có ô dù thôi.”
“Thế chị Uyển Nhi phải quản lý cậu ta hả?”
“Ừ. Mong là không phải loại trẻ con ăn nói ngông cuồng.”
Những lời bàn tán của đồng nghiệp len lỏi khắp phòng. Uyển Nhi nghe thấy hết, nhưng chỉ mỉm cười. Cô đặt tách cà phê xuống bàn, mở laptop, kiểm tra danh sách buổi định hướng.
Chín giờ.
Đúng lúc cô chuẩn bị bắt đầu buổi giới thiệu thì cửa phòng mở ra.
Một người con trai bước vào — cao, dáng thẳng, áo sơ mi xắn tay, gương mặt sáng nhưng ánh mắt lại mang chút lười biếng. Anh chậm rãi tháo kính râm, nhìn quanh căn phòng đang im phăng phắc, rồi cười nhẹ.
“Xin lỗi, tôi đến trễ... năm phút.”
Uyển Nhi khẽ nhíu mày.
Giọng nói trầm ấm, rõ ràng — nhưng cái cách anh nói “năm phút” lại như thể đó chẳng đáng gì.
“Anh là Trần Minh Duy?”
“Vâng.” Anh gật đầu, nụ cười nhàn nhạt, “Tôi bị kẹt xe, mong chị trưởng phòng thông cảm.”
“Chị trưởng phòng”?
Cô thoáng sững. Bình thường nhân viên đều gọi cô là “chị Nhi” hoặc “trưởng phòng Lâm”, không ai nói kiểu thân mật mà cũng ngầm thách thức như vậy.
Uyển Nhi giữ bình tĩnh.
“Anh đến trễ nghĩa là vi phạm quy định đầu tiên của công ty. Tôi sẽ ghi chú lại trong hồ sơ thử việc.”
“Ồ…” Minh Duy nhướng mày, “Vừa tới đã có vết đen trong hồ sơ, coi như mở đầu thú vị đấy.”
Cả phòng khẽ bật cười, không khí bỗng nhẹ hẳn đi. Chỉ có Uyển Nhi là không cười.
Cô hít một hơi, giọng nghiêm nghị:
“Anh có thể ngồi xuống. Hy vọng phần còn lại của ngày hôm nay sẽ không… ‘thú vị’ như thế nữa.”
Minh Duy mỉm cười, bước về chỗ ngồi, ánh mắt lướt qua cô một cách đầy tò mò.
Lạ thật, ở công ty lớn thế này mà lại có một trưởng phòng HR trông vừa nghiêm khắc vừa… có nét dịu dàng đến kỳ lạ.
Buổi định hướng diễn ra bình thường — cho đến khi Uyển Nhi hỏi:
“Nếu được chọn một điều mình muốn đạt được trong kỳ thực tập, các bạn sẽ chọn gì?”
Người nói “kinh nghiệm”, người nói “kiến thức”, có người còn nói “cơ hội được giữ lại”.
Chỉ riêng Minh Duy, vẫn im lặng.
Uyển Nhi quay sang:
“Anh Minh Duy, còn anh thì sao?”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt như cười mà không cười:
“Tôi muốn xem, trong công ty này, người ta làm việc vì điều gì hơn — vì đam mê, hay vì tiền.”
Một vài người bật cười, tưởng anh đùa. Nhưng ánh mắt Uyển Nhi lại lạnh đi.
Câu hỏi ấy quá thẳng, quá “ngông”, và không hợp chút nào trong môi trường chuyên nghiệp.
“Nếu anh muốn khảo sát xã hội, có lẽ anh nên làm ở viện nghiên cứu. Ở đây, chúng tôi làm việc để tạo ra giá trị.”
“Giá trị của con người hay của công ty?” Anh đáp lại, giọng nhẹ nhưng sắc.
Phòng họp chùng xuống.
Uyển Nhi siết chặt cây bút, nén tiếng thở dài.
“Kết thúc phần chia sẻ. Mọi người có thể ra ngoài làm thủ tục nhận vị trí.”
Khi buổi họp tan, Minh Duy vẫn thong thả bước tới bàn cô.
“Chị đừng giận. Tôi không có ý khiêu khích đâu, chỉ là… muốn hiểu cách chị nghĩ.”
“Tôi nghĩ anh nên tập trung làm việc đi, anh Trần Minh Duy.”
“Gọi tôi là Duy thôi. Nghe ‘anh Trần’ xa cách quá.”
Uyển Nhi không đáp, chỉ chỉ vào bảng phân công.
“Anh sẽ được chuyển đến phòng nhân sự phụ giúp tôi trong hai tuần đầu. Sau đó tôi sẽ đánh giá lại.”
Minh Duy hơi nhướng mày.
“Làm việc chung với chị à? Nghe vui đấy.”
Cô cầm tập hồ sơ, lạnh lùng đáp:
“Chưa chắc anh thấy vui được bao lâu đâu.”
Anh cười, cúi nhẹ đầu:
“Thế thì tôi càng phải cố khiến chị cười mỗi ngày rồi.”
Buổi trưa, khi Uyển Nhi xuống căn tin, cô bắt gặp Minh Duy đang đứng xếp hàng… nhưng không lấy đồ ăn, chỉ ngồi quan sát.
“Anh không ăn à?”
“Tôi đang nghiên cứu xem người trong công ty chọn món theo tâm trạng hay thu nhập.”
“Anh… thật biết cách khiến người khác khó chịu đấy.”
“Còn chị thì biết cách khiến người khác muốn nói chuyện.” Anh đáp, giọng trầm và khẽ.
Uyển Nhi thoáng khựng lại. Câu nói ấy nhẹ thôi, nhưng trong đó lại có chút gì đó khiến tim cô đập nhanh hơn bình thường.
Cô quay đi, vờ như không nghe thấy.
“Tôi không có thời gian cho mấy trò đùa của anh.”
Anh mỉm cười, lặng lẽ đi theo sau, ánh mắt thấp thoáng một tia quan tâm khó diễn tả.
Chiều hôm đó, cả phòng nhân sự bận rộn với đợt rà soát hồ sơ lớn. Ai cũng bận rộn, riêng Minh Duy vẫn điềm nhiên xử lý dữ liệu, thao tác nhanh nhẹn đến mức khiến cô phải chú ý.
“Anh từng làm ở đâu trước đây à?”
“Không. Tôi chỉ hay giúp ba quản lý vài việc nhỏ thôi.”
“Ba anh làm nghề gì?”
“À, kinh doanh thôi.”
Câu trả lời đơn giản, nhưng giọng anh lại có chút lấp lửng.
Uyển Nhi nhìn anh lâu hơn một chút. Cảm giác quen thuộc, nhưng không thể nhớ gặp ở đâu.
Buổi chiều muộn, cả văn phòng chỉ còn ánh đèn lấp lánh từ máy tính.
Uyển Nhi cắm cúi hoàn tất báo cáo thì ly cà phê bên cạnh bất ngờ được thay mới.
Cô ngẩng lên — Minh Duy đang đứng đó, tay cầm tách cà phê còn nghi ngút khói.
“Chị uống cà phê nhiều quá, dễ mất ngủ đấy.”
“Anh không cần lo.”
“Tôi chỉ đang làm đúng nhiệm vụ của thực tập sinh thôi — chăm sóc tinh thần trưởng phòng.”
Cô bật cười nhẹ, lần đầu tiên trong ngày.
“Anh đúng là thực tập sinh đáng ghét nhất mà tôi từng gặp.”
“Thế à? Nhưng ít ra tôi khiến chị cười được rồi.”
Anh nói, ánh mắt chạm ánh nhìn cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi — nhưng đủ để không ai rời đi được trước.
Và chính giây phút ấy, Uyển Nhi biết, “thực tập sinh đáng ghét” này… sẽ không dễ dàng bị lãng quên.