Tiếng tạch tạch khô khốc vang lên lần thứ ba trong vòng mười phút, thay thế cho tiếng quạt gió êm ru quen thuộc của chiếc máy lạnh trung tâm. An Nhiên buông chiếc bút chì thiết kế, ngón tay cô dính chặt vào tờ giấy vẽ vì mồ hôi. Cô biết, bằng kinh nghiệm xương máu của một người độc thân sống trên tầng 25 của một tòa nhà chọc trời giữa Sài Gòn vào tháng Năm, rằng đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Cô đứng dậy, bước chân trần trên sàn gỗ lạnh lẽo để đến bên bảng điều khiển. Màn hình điện tử vẫn sáng, nhưng luồng khí thổi ra từ cửa gió lại mang theo hơi nóng hầm hập, như thể nó vừa được thổi qua một cái lò nướng khổng lồ.
"Thật là phi lý," An Nhiên lẩm bẩm, giọng pha chút bực tức. Căn hộ penthouse này là thành quả của bao năm lao động cật lực, là nơi cô tìm kiếm sự yên tĩnh và thoải mái tuyệt đối. Vậy mà giờ đây, nó không khác gì một nhà kính khổng lồ đang bị hun nóng dưới ánh mặt trời buổi trưa.
Cô đã cố gắng chịu đựng suốt buổi sáng, nhưng cái nóng đã vượt qua ngưỡng chịu đựng. Mồ hôi bắt đầu rịn ra từ gáy, thấm ướt những sợi tóc xoăn nhẹ. An Nhiên vội vàng đi vào phòng thay đồ.
Cô quyết định từ bỏ bộ đồ lụa pijama dài tay ban sáng. Sau một hồi cân nhắc, An Nhiên chọn một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa satin mỏng màu xanh ngọc bích. Chiếc váy không chỉ mỏng, mà còn được cắt may khoét sâu ở lưng và xẻ cao ở đùi, hoàn toàn không phải trang phục tiếp khách. Nhưng trong căn hộ của mình, cô mặc đồ theo cách mà cô cảm thấy thoải mái nhất. Và lúc này, thoải mái nhất đồng nghĩa với càng ít vải càng tốt.
Khi quay lại phòng khách, cảm giác mát lạnh thoáng qua từ lớp vải lụa nhanh chóng tan biến. Cô bước đến bên cửa kính lớn nhìn xuống thành phố. Bầu trời như đang rực cháy.
"Không thể trì hoãn nữa. Phải gọi thợ."
An Nhiên cầm điện thoại. Cô vốn không thích để người lạ vào nhà, nhất là khi cô đang ở trong tình trạng "thiếu vải" như thế này. Nhưng giữa sự riêng tư và nguy cơ bị sốc nhiệt, cô đành chọn cái sau.
Sau một hồi tìm kiếm trong danh bạ dịch vụ bảo trì cao cấp của tòa nhà, cô gọi đến một công ty chuyên nghiệp.
"Tôi cần một kỹ thuật viên sửa máy lạnh khẩn cấp. Phòng tôi nóng quá, gần như không thở nổi."
"Vâng, chúng tôi sẽ cử người đến ngay, thưa cô. Tên kỹ thuật viên là Khải Phong. Anh ấy sẽ đến trong vòng ba mươi phút."
Khải Phong. Một cái tên nghe thật mạnh mẽ và mộc mạc.
An Nhiên quay vào bếp, mở tủ lạnh lấy một viên đá lạnh áp lên thái dương. Cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.
Ba mươi phút sau, chuông cửa reo lên. An Nhiên hít sâu, vuốt lại mái tóc rối bời vì nóng, và chỉnh lại chiếc váy ngủ lụa. Cô mở màn hình camera an ninh.
Người đàn ông đứng ngoài cửa, đúng như cô đã tưởng tượng, toát lên vẻ thợ sửa. Anh ta mặc bộ đồ bảo hộ màu xanh đậm đã bạc màu, tay cầm một chiếc hộp dụng cụ lớn. Anh ta quay lưng lại, có lẽ đang nói chuyện với tổng đài qua tai nghe Bluetooth.
Tuy nhiên, có một điểm khác biệt. Chiếc áo bảo hộ của anh ta khá bó, làm nổi bật bờ vai rộng và vóc dáng cao lớn. Ngay cả chiếc quần dài cũng không che giấu được sự rắn rỏi của đôi chân. Khi anh ta quay đầu lại, An Nhiên thoáng giật mình.
Đó là một khuôn mặt vuông vắn, rám nắng, với đường nét nam tính sắc sảo. Anh ta có mái tóc cắt ngắn gọn gàng, toát lên vẻ chăm chỉ, nghiêm túc.
An Nhiên mở cửa. Khải Phong cúi đầu chào lịch sự.
"Chào cô, tôi là Khải Phong, thợ sửa máy lạnh. Cô gọi tôi đến..." Giọng anh ta trầm ấm, hơi khàn, như một luồng gió mát đối lập hoàn toàn với nhiệt độ trong căn phòng.
Khải Phong bước vào, và ngay lập tức, anh ta cảm nhận được không khí. Anh khẽ nhíu mày, như thể bị sốc bởi cái nóng kinh khủng.
"Ôi, thật là... nóng quá, thưa cô."
An Nhiên gật đầu, cố giữ bình tĩnh: "Phòng tôi sắp thành phòng xông hơi rồi. Anh xem giúp tôi nhé."
"Vâng, xin phép cô."
Khải Phong đặt hộp đồ nghề xuống sàn. Anh cởi chiếc áo khoác bảo hộ bên ngoài ra. Khoảnh khắc này khiến An Nhiên nuốt khan.
Bên trong, anh mặc một chiếc áo thun cotton xám đã hơi ngả màu, nhưng sạch sẽ. Chiếc áo đã thấm đẫm mồ hôi ở lưng và dưới cánh tay, dính chặt vào cơ thể anh, làm lộ rõ các múi cơ săn chắc ở bắp tay và vai. Sức nóng của môi trường làm việc ngoài trời dường như vẫn còn tỏa ra từ người anh.
Sự nam tính mộc mạc, đầy sức sống ấy hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài mềm mại, mỏng manh của An Nhiên trong chiếc váy lụa.
Khải Phong xoay người, nhìn quanh phòng để xác định vị trí dàn lạnh. An Nhiên cảm thấy mình đang bị hun nóng bởi hai thứ: nhiệt độ không khí và sự hiện diện mạnh mẽ của người đàn ông này.
"Cô cho tôi biết máy lạnh bị hỏng từ lúc nào ạ? Tôi cần kiểm tra hệ thống. Cô có thể chỉ cho tôi chỗ đặt dàn lạnh ở đây không?" Khải Phong hỏi, giọng anh hoàn toàn chuyên nghiệp, nhưng hơi thở đã có chút gấp gáp vì cái nóng.
An Nhiên bước đến bên bức tường có cửa gió, cố gắng giữ khoảng cách và hành động thật tự nhiên. Cô chỉ vào cửa thông gió cao gần trần nhà.
"Nó ở ngay kia. Và ở phòng ngủ nữa."
Khải Phong nhìn lên, đôi mắt anh lướt qua cơ thể cô. Không phải kiểu nhìn sỗ sàng, mà là cái nhìn thoáng qua, bị thu hút một cách tự nhiên. Dù chỉ là một thoáng, nhưng An Nhiên cảm thấy má mình nóng bừng. Chiếc váy lụa mỏng manh dường như không còn là lớp bảo vệ vững chắc nữa.
"Vâng. Tôi cần một cái thang để kiểm tra bộ phận bên trong. Cô có thể chuẩn bị giúp tôi không?" Khải Phong nói, cố gắng tập trung vào công việc.
"Có, anh chờ chút."
An Nhiên đi vào kho lấy chiếc thang gấp. Khi cô kéo chiếc thang nặng nề ra, Khải Phong lập tức bước đến, bàn tay chai sạn của anh chạm nhẹ vào tay cô.
"Để tôi. Cô không cần phải làm việc nặng này."
An Nhiên rút tay lại, cảm thấy một luồng điện nhẹ truyền qua da thịt. Khải Phong mở thang ra, đặt nó ngay dưới cửa gió.
"Cô An Nhiên," anh gọi, giọng anh hơi ngập ngừng. "Tôi phải leo lên đó. Nếu cô có thể đứng dưới này giữ thang cho vững, tôi sẽ làm nhanh hơn. Sàn nhà hơi trơn."
An Nhiên cảm thấy tim đập nhanh. Đứng giữ thang đồng nghĩa với việc cô phải đứng ngay dưới chân anh ta, cực kỳ gần gũi. Nhưng vì muốn máy lạnh được sửa nhanh nhất, cô gật đầu.
"Được, tôi sẽ giữ."
Cô bước đến, hai tay đặt lên hai bên chân thang. Khải Phong gật đầu cảm ơn. Anh bắt đầu leo lên, từng bước chân vững chãi.
Khi anh ở trên cao, An Nhiên hoàn toàn có thể nhìn thấy cơ thể vạm vỡ của anh từ phía sau. Chiếc quần bảo hộ hơi thấp xuống khi anh nâng chân, để lộ đường viền của chiếc quần lót sẫm màu bên trong. Áo thun bó sát vào lưng anh, nơi mồ hôi đang chảy thành dòng.
Và rồi, sự cố bắt đầu. Khải Phong phải vặn mình, cúi người để mở nắp dàn lạnh. Vô tình, chiếc cùi chỏ rắn chắc của anh lướt qua đỉnh đầu An Nhiên, và bờ vai anh ép sát vào vòm ngực cô.
Một va chạm không thể chối từ, nóng bỏng và bất ngờ.
An Nhiên giật bắn người, hơi thở nghẹn lại. Cô ngước nhìn lên, và ngay lúc đó, Khải Phong cúi đầu xuống, đôi mắt họ chạm nhau ở một khoảng cách cực kỳ gần.
Sự gần gũi này không chỉ là vật lý. An Nhiên có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nam tính hòa lẫn với mùi dầu mỡ máy móc và một chút hương bạc hà từ kem cạo râu của anh. Sự kết hợp ấy thật sự kích thích một cách kỳ lạ.
"Xin lỗi cô, tôi không cố ý," Khải Phong thì thầm, giọng anh khàn hơn vì căng thẳng, khuôn mặt anh đỏ bừng không chỉ vì nóng. Anh cố gắng lùi lại một chút, nhưng không gian quá hẹp.
"Không... không sao," An Nhiên trả lời, giọng cô cũng không còn bình thường nữa. Cô siết chặt hai bên chân thang, cố gắng lấy lại nhịp thở.
Sự cố đã xảy ra. Cái nóng đỉnh điểm đã tạo ra một không gian kín, nơi sự va chạm không thể tránh khỏi đã thắp lên một ngọn lửa vô hình giữa người đàn ông mộc mạc và người phụ nữ sang trọng.
Đây mới chỉ là bước đầu. An Nhiên nghĩ, và mọi chuyện đã bắt đầu mất kiểm soát.