anh thợ sửa máy lạnh may mắn

Chương 2: Bước Chân Của Người Hùng Lao Động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cú va chạm bất ngờ, bầu không khí trong căn penthouse vốn đã nóng giờ lại càng trở nên căng thẳng. Khải Phong nhanh chóng quay lại với công việc, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp và phớt lờ sự ngượng nghịu. Anh đưa tay vào bên trong dàn lạnh, kiểm tra các bộ phận.

An Nhiên vẫn đứng dưới giữ thang. Cô biết mình nên lùi lại, nhưng mệnh lệnh của Khải Phong vẫn còn đó, và cô muốn tỏ ra là một chủ nhà hợp tác. Hơn nữa, cô thừa nhận một cách xấu hổ rằng, cô không muốn rời đi.

Cô ngước nhìn anh, cố gắng phân tích sự chú ý của mình:

Là vì anh ta đang cứu rỗi cô khỏi cái nóng chết tiệt này, hay là vì… hình dáng của anh ta?

Khải Phong hoàn toàn khác biệt với mẫu đàn ông mà cô thường gặp trong giới kinh doanh. Những người đàn ông đó luôn mặc vest đắt tiền, tỏa ra mùi nước hoa sang trọng, nhưng cơ thể lại thường ẩn sau lớp vải may đo hoàn hảo, có phần xa cách.

Khải Phong thì khác. Anh toát ra một thứ năng lượng cơ bản của người lao động chân tay. Cơ thể anh không phải là kiểu cơ bắp phòng gym được chăm chút cầu kỳ, mà là sự rắn chắc, dẻo dai được tôi luyện qua những giờ làm việc vất vả dưới nắng nóng. Từng cử động của anh đều nhanh nhẹn, dứt khoát, thể hiện sự quen thuộc với công việc nặng nhọc.

Khi anh với tay lên cao, chiếc áo thun xám dính chặt vào lưng anh, để lộ hoàn hảo hình dáng cơ lưng và xương bả vai đang di chuyển. Những giọt mồ hôi li ti lấp lánh dưới ánh đèn trần, chảy dọc theo sống lưng. An Nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc. Cô phải tự nhắc mình rằng anh đang là thợ sửa máy lạnh, không phải là người mẫu nam đang diễn cảnh gợi cảm.

"Tôi nghĩ dây cảm biến nhiệt độ bị lỗi rồi, thưa cô. Tôi sẽ cần phải thay thế nó." Khải Phong lên tiếng, phá vỡ sự im lặng căng thẳng.

Anh chậm rãi trèo xuống thang, cẩn thận để không tạo ra bất kỳ va chạm nào nữa. Khi anh đặt chân xuống sàn, khoảng cách giữa họ lại được nới rộng một chút.

"Dây cảm biến?" An Nhiên hỏi, cố gắng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.

"Vâng. Nó là một bộ phận nhỏ, nhưng nếu nó hoạt động sai, máy lạnh sẽ ngừng chạy vì nghĩ rằng nhiệt độ đã đủ." Khải Phong mở chiếc hộp dụng cụ lớn của mình.

An Nhiên bước đến gần hơn một chút, tò mò nhìn vào bên trong hộp. Hộp đồ nghề của anh ngăn nắp một cách đáng ngạc nhiên. Tất cả đều là công cụ chuyên dụng, được sắp xếp cẩn thận.

"Đây là chiếc tua-vít điện tử mà tôi thích nhất," Khải Phong nói, ánh mắt anh hơi lấp lánh khi nói về công cụ của mình, một niềm tự hào giản dị. "Tôi đã dùng nó hơn năm năm rồi."

Sự chân thật này khiến An Nhiên thấy thú vị. Cô đã quen với những cuộc trò chuyện về cổ phiếu, bất động sản, hay bộ sưu tập nghệ thuật. Còn Khải Phong, anh nói về tua-vít.

"Anh có vẻ rất yêu nghề," An Nhiên nhận xét.

Khải Phong nở một nụ cười nhạt, nụ cười đầu tiên mà An Nhiên thấy rõ. Nụ cười ấy làm khuôn mặt rám nắng của anh sáng bừng lên, khiến cô bất giác lùi lại một bước, tránh xa sức hút bất ngờ đó.

"Lao động chân tay cũng có niềm vui riêng của nó, thưa cô. Nó cho tôi cảm giác hoàn thành một điều gì đó cụ thể." Anh giải thích. "Giống như cô tạo ra một tác phẩm nghệ thuật đẹp, tôi tạo ra sự thoải mái cho người khác."

Anh lấy ra một cuộn dây đồng nhỏ và một chiếc kìm cắt. Để thực hiện việc sửa chữa tinh vi hơn này, Khải Phong cần một chiếc bàn làm việc hoặc một không gian đủ ánh sáng.

"Tôi cần một chỗ để hàn cái này. Có lẽ ở đây hơi chật." Anh nhìn quanh.

An Nhiên chỉ vào quầy bar bếp rộng rãi, lát đá cẩm thạch trắng. "Anh có thể dùng quầy bar này. Có ổ cắm ở đó."

Khải Phong đi đến quầy bar. Anh cẩn thận trải một tấm thảm cao su mỏng anh mang theo ra để tránh làm trầy xước mặt đá đắt tiền của cô. Sự tỉ mỉ và tôn trọng không gian của anh khiến An Nhiên có cái nhìn khác về những người làm dịch vụ.

Cô đứng tựa vào cột, quan sát anh làm việc.

Ánh sáng rọi thẳng xuống, làm nổi bật những đường nét nam tính mạnh mẽ của Khải Phong. Anh nghiêng đầu, tập trung hàn một mối nối nhỏ. Sợi tóc ngắn ngủn rơi xuống trán anh, anh dùng mu bàn tay đầy mồ hôi gạt nhẹ.

An Nhiên thấy rõ ràng hơn từng chi tiết:

Bàn tay: Lớn, chai sạn, những ngón tay dài, mạnh mẽ nhưng lại khéo léo và chính xác khi cầm chiếc kìm nhỏ. Một bàn tay của người làm việc thực thụ.

Cổ và cổ tay: Vòng cổ khỏe mạnh, có lẽ là do mang vác vật nặng. Cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ điện tử đơn giản, có lẽ là loại bền bỉ chịu nước.

Chiếc váy lụa satin của An Nhiên lúc này lại trở nên quá mỏng manh. Mỗi khi cô thở, lụa lại phập phồng trên da. Cái nóng trong phòng đã hơi giảm xuống một chút vì Khải Phong đã can thiệp vào hệ thống, nhưng cơ thể cô vẫn đang phát ra hơi nóng từ sự căng thẳng.

Cô cảm thấy ánh mắt của Khải Phong thoáng liếc nhìn mình khi anh đưa mắt tìm kiếm một dụng cụ. Đó chỉ là một cái liếc mắt chớp nhoáng, nhưng nó mang theo một ý tứ không thể lầm lẫn.

Anh ta đã nhận ra cô không mặc áo ngực.

Trong chiếc váy lụa hai dây mỏng manh này, mọi đường nét đều được phô bày một cách gợi cảm nhất.

Khải Phong nhanh chóng quay lại với công việc. Anh dường như đang đấu tranh để kiểm soát sự tập trung của mình. Sự cố gắng phớt lờ của anh càng làm tăng thêm sự kích thích vô hình trong không gian.

Anh lắp xong dây cảm biến mới. "Xong rồi, cô An Nhiên. Giờ tôi lắp lại và thử chạy máy. Nếu không còn vấn đề gì, cô sẽ có không khí mát lạnh trong ít phút nữa."

Khải Phong lại leo lên thang một lần nữa. Lần này, An Nhiên đứng giữ thang một cách chắc chắn hơn, nhưng cô đã học được cách né tránh những va chạm không cần thiết.

Tuy nhiên, khi Khải Phong xoay người để đóng nắp dàn lạnh, anh lại phải với tay qua người cô một lần nữa. Khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở nóng ấm của anh phả xuống gáy mình.

"Gần rồi..." Khải Phong lẩm bẩm, giọng anh có vẻ căng thẳng.

Rồi, một tiếng click nhẹ nhàng vang lên, và Khải Phong trèo xuống. Anh mở bảng điều khiển.

BÙM.

Tiếng quạt gió rít lên, và lần này, luồng không khí thổi ra thực sự mát lạnh. Không khí lạnh lan tỏa trong căn phòng như một lời hứa hẹn tuyệt vời. An Nhiên cảm thấy một sự nhẹ nhõm cực độ.

"Được rồi, cô An Nhiên. Máy đã hoạt động bình thường." Khải Phong nói, mồ hôi trên trán anh đã bắt đầu khô lại.

"Tuyệt vời! Cảm ơn anh, Khải Phong. Anh thật sự là người hùng cứu tôi rồi." An Nhiên nói, nụ cười chân thành rạng rỡ.

"Không có gì, thưa cô. Đó là công việc của tôi." Khải Phong bắt đầu dọn dẹp đồ nghề.

Khi anh gấp chiếc thang lại, chiếc áo thun xám của anh lại kéo căng ra, An Nhiên nhìn thấy một vệt mồ hôi lớn trên vai anh. Cô nhận ra anh đã làm việc cực kỳ vất vả trong cái nóng khủng khiếp này.

"Anh Khải Phong," An Nhiên lên tiếng, giọng cô đột nhiên trở nên dịu dàng hơn. "Anh đã làm việc dưới cái nóng này lâu rồi. Anh có muốn một ly nước mát, hay... ở lại đây một chút để lấy lại hơi sức trước khi đi không? Nhiệt độ bên ngoài còn cao hơn nhiều."

Khải Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt anh hơi ngạc nhiên. Anh nhìn khuôn mặt An Nhiên, nhìn chiếc váy lụa xanh ngọc bích của cô, rồi nhìn ra cửa sổ nơi ánh nắng chói chang vẫn đang đổ xuống.

"Tôi..." Anh ngập ngừng.

"Tôi có cà phê đá, hoặc nước cam ép tươi. Hoặc bia lạnh cũng được," An Nhiên mỉm cười, ánh mắt cô đầy vẻ mời gọi.

Khải Phong gật đầu nhẹ. "Nước lọc lạnh là được rồi, thưa cô. Cảm ơn cô."

An Nhiên đi vào bếp, trái tim cô đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên cô chủ động kéo dài thời gian ở cùng một người thợ sửa.

Mọi chuyện đang đi theo một quỹ đạo khác. Cô nghĩ, và cô hoàn toàn thích điều đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×