anh thợ sửa máy lạnh may mắn

Chương 8: Nhiệt Độ Phòng và Ngọn Lửa Khao Khát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bàn tay An Nhiên khẽ chạm vào mép áo Khải Phong, nơi vải đã khô lại và dính vào da thịt anh. Cử chỉ nhỏ bé nhưng đầy sức nặng, như một dòng điện chạy qua cơ thể anh.

Khải Phong nhìn sâu vào đôi mắt cô. Anh thấy trong đó không chỉ là sự khiêu khích, mà là một khao khát chân thành. Anh biết, cô không chỉ mời anh ở lại để tránh cái nóng bên ngoài. Cô đang mời anh vào một trò chơi nguy hiểm mà cô đã dàn xếp.

"Tôi không phải là khách của cô, cô An Nhiên," Khải Phong nói, giọng anh trầm và khàn, như một lời nhắc nhở cuối cùng cho chính mình.

"Và tôi cũng không phải là khách hàng chỉ cần máy lạnh hoạt động," An Nhiên đáp lại, nụ cười trên môi cô tan biến, thay vào đó là sự nghiêm túc và mãnh liệt. "Anh là người đàn ông đầu tiên khiến tôi cảm thấy nóng ngay cả khi căn phòng này đang mát lạnh."

Lời thú nhận thẳng thắn này đánh gục mọi phòng thủ của Khải Phong. Anh hiểu rằng, sự hấp dẫn này là có qua có lại.

Anh khẽ lắc đầu, như thể tự trách bản thân, rồi buông thõng hai tay. "Cô thắng rồi, cô An Nhiên."

Khải Phong chậm rãi đưa tay lên, nắm lấy vạt áo thun xám đang dính chặt vào da. Anh kéo áo qua đầu.

Khoảnh khắc đó, thế giới của An Nhiên như ngừng lại.

Chiếc áo thun ướt mồ hôi rơi xuống sàn. Khải Phong hiện ra.

Anh cao lớn, vạm vỡ. Cơ thể anh là sự pha trộn hoàn hảo giữa sức mạnh và sự dẻo dai. Làn da rám nắng, cơ ngực rộng và cơ bụng săn chắc, cùng với đường rãnh hình chữ V chìm xuống dưới cạp quần bảo hộ. Cơ thể anh toát ra một thứ hơi nóng mộc mạc, hoàn toàn khác với nhiệt độ mát lạnh đang lan tỏa trong phòng.

An Nhiên nuốt khan. Cô không thể rời mắt khỏi anh. Anh là một tác phẩm điêu khắc sống, được đẽo gọt bởi lao động chân tay.

"Tôi... tôi cần vào phòng tắm để rửa mặt," Khải Phong nói, giọng anh lạc đi. Anh cảm thấy trần trụi và lúng túng dưới ánh nhìn mãnh liệt của cô.

"Không cần phải đi đâu cả," An Nhiên thì thầm. Cô bước thêm một bước nữa, khoảng cách giữa họ chỉ còn là một hơi thở.

An Nhiên đưa tay lên, ngón tay cô chạm vào vòng eo rắn chắc của anh. Cô cảm nhận được sự cứng cáp của cơ bắp dưới da. Sau đó, tay cô trượt lên, chạm vào cơ ngực rộng của anh, nơi nhịp tim anh đang đập nhanh, mạnh mẽ và hỗn loạn, không khác gì cô.

Khải Phong thở dốc. Anh nhắm mắt lại. Anh không thể tin được những gì đang xảy ra. Sự chuyên nghiệp, sự tự trọng, mọi thứ anh cố gắng duy trì đều tan vỡ dưới cái chạm dịu dàng, chủ động của người phụ nữ giàu có và quyến rũ này.

"Anh không sợ tôi sẽ làm anh lây bệnh từ cái lạnh sao?" An Nhiên hỏi, nhưng giọng cô lại khàn đi vì xúc động.

Khải Phong mở mắt ra, ánh mắt anh tối sầm lại vì khao khát không thể kìm nén. Anh nắm lấy cổ tay An Nhiên, bàn tay anh to lớn và ấm nóng, giữ chặt tay cô trên ngực mình.

"Cái lạnh không giết được tôi," anh nói, giọng anh khàn đặc. "Nhưng cô... cô đang làm tôi cháy."

Anh nghiêng người tới.

Khải Phong cúi xuống, và môi anh tìm đến môi cô.

Đó không phải là một nụ hôn vụng về hay lãng mạn nhẹ nhàng. Đó là một nụ hôn của sự bùng nổ khao khát bị dồn nén, của sự thú nhận không lời.

Môi anh mạnh mẽ, hơi khô ráp. Anh siết chặt eo cô, kéo cô áp sát vào thân thể trần trụi, nóng bỏng của mình. An Nhiên ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn với tất cả sự mãnh liệt mà cô đã phải kìm nén bấy lâu.

Cô cảm nhận được sự khác biệt: sự thô ráp, mạnh mẽ, và sự đàn ông thuần khiết của Khải Phong. Anh không hề nhẹ nhàng. Nụ hôn của anh là một sự chiếm đoạt đầy khao khát.

Bàn tay Khải Phong trượt xuống dưới chiếc áo lụa của cô, áp vào lưng trần. Lưng cô nóng rực dưới cái chạm của anh. Anh đẩy An Nhiên lùi lại, cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường mát lạnh.

Sự đối lập giữa cơ thể nóng bỏng của Khải Phong và bức tường lạnh lẽo tạo ra một sự kích thích tột độ.

Khải Phong dứt khỏi nụ hôn, trán anh tựa vào trán cô. Cả hai thở hổn hển.

"Chúng ta không thể làm điều này..." Khải Phong cố gắng lấy lại lý trí.

"Chúng ta có thể," An Nhiên thì thầm, cô đưa tay lên vuốt ve má anh. "Tôi không quan tâm đến công việc hay tiền bạc. Tôi muốn anh, Khải Phong. Ngay bây giờ."

Cô kéo Khải Phong một lần nữa, dẫn anh vào sâu bên trong căn hộ, hướng về phía phòng ngủ, nơi có chiếc máy lạnh hoạt động hoàn hảo và một chiếc giường King-size đang chờ đợi họ.

Sự trớ trêu của định mệnh: Anh đến để sửa máy lạnh, nhưng lại châm ngòi cho ngọn lửa khao khát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×