"Cảm ơn anh, Khải Phong," An Nhiên nói, ánh mắt cô không rời khỏi vẻ bối rối và mệt mỏi của anh. Cô thấy rõ anh đang đổ mồ hôi nhiều hơn bình thường, không phải vì cái nóng đã được điều chỉnh, mà vì sự căng thẳng dồn nén.
"Không có gì, cô An Nhiên. Nếu không còn vấn đề gì, tôi xin phép..." Khải Phong vội vàng nhặt đồ nghề. Anh muốn thoát khỏi căn hộ này càng nhanh càng tốt, thoát khỏi sự mời gọi không lời đang làm anh mất đi sự chuyên nghiệp.
"Khoan đã, Khải Phong." An Nhiên bước nhanh đến bên cạnh quầy bar. "Anh vừa làm việc nặng nhọc. Tôi chưa đưa anh tiền công cho lần sửa này. Anh đã phải quay lại vì sự cố nhỏ của tôi."
"Không cần đâu, cô An Nhiên. Đó chỉ là một mối nối nhỏ. Tôi không lấy thêm phí." Anh nói, cố gắng giữ thái độ khách quan.
"Không được. Đây là nguyên tắc của tôi." An Nhiên rút ra một tờ tiền mệnh giá lớn hơn nhiều so với thù lao thông thường. Cô đặt nó lên quầy bar, sau đó đẩy thêm một ly nước cam ép lạnh mà cô vừa pha. "Ít nhất anh cũng phải uống ly nước này đã. Anh nhìn anh xem, mồ hôi nhễ nhại rồi."
Khải Phong nhìn ly nước cam mát lạnh, rồi nhìn tờ tiền. Anh hiểu rằng sự từ chối có thể là thô lỗ. Hơn nữa, anh thực sự khát. Anh quyết định chấp nhận ly nước.
"Cảm ơn cô," Khải Phong nói. Anh bỏ balo đồ nghề xuống, cởi chiếc găng tay đã thấm mồ hôi và cầm ly nước lên.
Trong khi anh uống, An Nhiên quan sát anh tỉ mỉ. Chiếc áo thun xám của anh đã hoàn toàn dính chặt vào cơ thể, không còn một kẽ hở nào. Nó dán vào cơ ngực rộng, đường múi bụng mờ ảo và xương sườn của anh. Cô thấy rõ sự căng cứng của cơ bắp khi anh cử động.
"Anh Khải Phong," An Nhiên bắt đầu, giọng cô mang chút quan tâm giả tạo. "Anh có vẻ rất mệt mỏi. Anh đã làm việc ngoài trời cả ngày à?"
"Vâng, cô An Nhiên. Hôm nay tôi có một công trình lớn. Nhiệt độ ngoài trời gần bốn mươi độ. Vừa làm xong thì nhận được cuộc gọi của cô." Anh nói, lấy tay áo lau mồ hôi trên cổ.
An Nhiên biết anh đang ám chỉ rằng cô đã làm lãng phí thời gian của anh, nhưng cô vẫn không hối hận.
"Anh nên cởi chiếc áo đó ra đi. Cứ mặc như thế này dễ bị cảm lạnh khi vào phòng mát lắm," An Nhiên đề nghị.
Khải Phong giật mình. "Không, không cần đâu, cô An Nhiên. Tôi ổn." Anh vội vàng uống hết ly nước.
"Anh không cần phải ngại. Đây là nhà tôi mà." An Nhiên cười nhẹ, ánh mắt cô đầy vẻ thách thức và mời gọi. "Hay anh sợ tôi nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy?"
Câu nói này khiến Khải Phong bối rối đến tột độ. Anh biết cô đang khiêu khích anh.
Anh đặt mạnh ly nước cam xuống quầy bar. Có lẽ vì ly nước quá lạnh, hoặc vì sự bối rối, ly nước bị trượt khỏi tay anh.
Xoảng!
Ly nước cam đổ ập xuống quầy bar, một phần bắn thẳng vào ngực An Nhiên.
"Ôi!" An Nhiên kêu lên.
Ly nước cam lạnh lẽo dính vào áo thun hai dây màu kem của cô. Chất liệu thun mỏng ngay lập tức thấm nước, vùng ngực của cô bị ướt sũng.
Chiếc áo bị dán chặt vào da thịt, gần như trở nên trong suốt ở vùng bị ướt. Hình dáng chiếc nhũ hoa của cô, ẩn dưới lớp vải ẩm ướt, trở nên rõ ràng mồn một.
Khải Phong đứng im, mặt anh tái đi vì sợ hãi và kinh ngạc. Anh nhìn chằm chằm vào vết ướt trên ngực cô, ánh mắt anh không thể rời đi.
"Tôi... tôi xin lỗi cô! Tôi thật sự vô ý!" Khải Phong lắp bắp, giọng anh đầy hối lỗi. Anh vội vàng lấy khăn giấy trên quầy bar để lau dọn bãi chiến trường.
"Khải Phong, đừng! Để tôi tự lo," An Nhiên nói, cô lấy tay che ngực, nhưng hành động đó chỉ càng thu hút ánh nhìn của anh.
Cô không giận. Thực ra, cô cảm thấy một sự hưng phấn mãnh liệt chạy dọc cơ thể. Sự cố này còn mạnh mẽ hơn mọi va chạm cô dàn dựng.
An Nhiên nhìn vào Khải Phong. Anh đang đứng đó, bối rối, hối lỗi, nhưng đôi mắt anh không thể giấu được sự hấp dẫn nam tính trước cảnh tượng đang diễn ra trước mắt anh.
Cô không cần phải tạo lý do nữa. Mọi chuyện đã vượt khỏi sự kiểm soát của cô.
"Tôi... tôi vào trong thay đồ đây. Anh lau dọn giúp tôi chỗ này nhé." An Nhiên nói, giọng cô hơi run rẩy vì cảm xúc. Cô quay lưng bước vào phòng ngủ, để lại Khải Phong một mình với bãi nước cam và sự bối rối tột độ.
Khải Phong quỳ xuống, dùng khăn giấy lau dọn. Nhưng tâm trí anh không thể tập trung vào công việc. Hình ảnh chiếc áo thun ướt dính, để lộ mọi đường nét gợi cảm của An Nhiên, đã in sâu vào đầu anh.
Anh cảm thấy mình thật tồi tệ. Anh đã làm đổ nước cam lên người cô. Nhưng đồng thời, một phần hoang dã trong anh lại cảm thấy... bị kích thích.
Anh dọn dẹp xong, đứng dậy, nhìn về phía phòng ngủ đóng kín. Anh muốn rời đi ngay lập tức, nhưng trách nhiệm và sự hối lỗi buộc anh phải chờ cô An Nhiên ra ngoài. Anh không thể đi khi cô đang ở trong tình trạng đó.
Khải Phong tựa vào tường, hít sâu. Anh nhận ra rằng, đây không còn là công việc nữa. Đây là một cuộc đối đầu giữa người đàn ông và người phụ nữ, giữa ranh giới và khao khát.
Chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra.
An Nhiên bước ra, cô đã thay một chiếc áo khác, một chiếc áo hai dây bằng lụa mỏng màu trắng tinh, nhưng lần này, cô mặc một chiếc áo lót lụa ren cùng màu bên trong. Sự kín đáo hơn một chút lại càng làm tăng thêm sự quyến rũ vì nó để lại nhiều không gian cho trí tưởng tượng.
"Tôi xin lỗi về sự cố vừa rồi, Khải Phong," An Nhiên nói, giọng cô đã hoàn toàn bình tĩnh.
"Tôi mới là người phải xin lỗi cô, An Nhiên. Tôi đã quá bất cẩn," Khải Phong nói, anh bước đến gần cô.
An Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh có muốn... tôi cởi chiếc áo thun ướt đó của anh ra không?"
Câu hỏi của cô như một lời thách thức trần trụi.
Khải Phong đứng im. Cơ thể anh căng cứng. Anh biết, nếu anh cởi chiếc áo đó ra, mọi ranh giới còn sót lại sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.
"Cô An Nhiên, tôi nghĩ tôi nên đi." Khải Phong nói, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.
An Nhiên bước thêm một bước, rút ngắn khoảng cách giữa họ. Cô đưa tay lên, ngón tay cô chạm nhẹ vào mép chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi của anh.
"Anh không cần phải đi đâu cả, Khải Phong. Tôi muốn anh ở lại."