anh thợ sửa ống nước may mắn

Chương 3: Chiếc Sofa Lụa và Sự Hấp Dẫn Đối Lập


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời chấp nhận của Trần Hùng khiến Lê Ngọc cảm thấy một sự thắng lợi nhỏ bé và hồi hộp đáng kể. Cô dẫn anh ra phòng khách. Ánh đèn vàng dịu nhẹ trong căn hộ khiến không gian ấm áp và riêng tư hơn. Hùng vẫn còn lấm lem, ngại ngần.

"Anh ngồi đi. Đừng lo về quần áo, tôi sẽ giặt sạch mọi thứ." Ngọc chỉ vào chiếc sofa lụa màu xám nhạt, rồi đi vào bếp lấy nước.

Hùng ngồi xuống một cách thận trọng, lưng thẳng. Anh cảm thấy lúng túng một cách lạ lùng. Suốt cả ngày, anh quen với việc là người giải quyết vấn đề, là người kiểm soát tình hình kỹ thuật. Nhưng trong căn hộ sang trọng, bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp và thành đạt này, anh lại cảm thấy mình trở nên nhỏ bé và ngoại lai.

Ngọc trở lại với hai chai bia lạnh và hai chiếc ly pha lê mỏng. Cô rót bia vào ly, bọt trắng mịn dâng lên.

"Tôi biết anh vừa tan làm, chắc anh thích thứ gì đó mạnh hơn nước lọc," cô nói, đưa cho anh một ly.

"Cảm ơn cô," Hùng nhận ly, ánh mắt chạm vào tay cô. Khoảnh khắc này không còn là công việc nữa, nó là một cuộc gặp gỡ xã giao không tên.

Ngọc ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện, kéo chân lên ghế. Chiếc quần short nhung màu xanh đậm càng tôn lên đôi chân thon dài của cô, và chiếc áo len mỏng hờ hững.

"Tôi xin lỗi vì phải gọi anh vào lúc này. Nhưng máy nước nóng không thể đợi được," Ngọc bắt đầu.

"Không sao. Tôi cũng xin lỗi vì sự cố liên tục. Việc thay ống nước có thể làm rung hệ thống điện cũ," Hùng giải thích, vẫn giữ sự chuyên nghiệp.

"Anh rất giỏi," Ngọc nói, nhấp một ngụm bia. "Thật sự đấy. Tôi đã gọi vài công ty, nhưng không ai xử lý nhanh và sạch sẽ như anh." Cô không tiếc lời khen ngợi.

Hùng mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và chân thật, khiến gương mặt anh bỗng trở nên sáng sủa và cuốn hút hơn. "Cảm ơn cô. Tôi làm công việc này từ năm mười tám tuổi, nên có chút kinh nghiệm."

"Mười tám ư?" Ngọc ngạc nhiên, giọng cô lộ rõ sự tò mò. "Vậy anh mới chỉ hai mươi lăm tuổi?"

"Dạ đúng, tôi hai mươi lăm. Cô thì bao nhiêu?" Hùng hỏi thẳng thắn, không chút e dè.

Ngọc bật cười thành tiếng. "Anh là người đầu tiên hỏi tôi thẳng thắn như vậy. Tôi ba mươi tuổi."

Sự khác biệt tuổi tác được đặt ra giữa họ. Ngọc thấy sự vị tha và tự tin của tuổi 30, còn Hùng mang đến sự nhiệt huyết và sức sống của tuổi 25.

"Năm tuổi," Hùng nhận xét, ánh mắt anh hơi nheo lại khi nhìn cô. "Nhưng cô trông như mới vừa tốt nghiệp đại học."

Ngọc cảm thấy được tâng bốc một cách chân thật. "Cảm ơn anh. Dù sao, năm tuổi cũng là một khoảng cách lớn."

"Với công việc sửa chữa thì không. Với mối quan hệ thì tôi không rõ," Hùng đáp, ánh mắt anh thách thức và ẩn ý. Anh không nói trực tiếp, nhưng sự gợi mở đã rõ ràng.

Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Hơi men và sự hấp dẫn của hai người đàn ông và phụ nữ đang ngồi gần nhau bắt đầu phát huy tác dụng.

Ngọc thay đổi chủ đề, nhưng vẫn không rời xa Hùng. "Công việc của anh chắc là vất vả lắm, phải không? Phải làm việc chân tay, thường xuyên phải ở những nơi chật chội..."

"Có. Công việc đòi hỏi sức bền," Hùng thừa nhận. Anh nhấp một ngụm bia, cơ yết hầu di chuyển, khiến Ngọc không thể rời mắt. "Nhưng tôi thích nó. Tôi thích việc có thể tạo ra thứ gì đó hoạt động trở lại."

"Và anh thích cảm giác mạnh mẽ đó?" Ngọc hỏi, hơi nghiêng người về phía trước.

"Chính xác. Nó cho tôi cảm giác kiểm soát cuộc sống của mình," Hùng đáp, ánh mắt anh khóa chặt vào mắt cô. Giọng anh trầm ấm, mang theo sự kiên định của một người đàn ông trẻ tuổi đã sớm làm chủ cuộc sống.

Ngọc cảm thấy bị thu hút bởi sự chân thật và nam tính này. Những người đàn ông cô từng hẹn hò thường nói về việc kiểm soát thị trường chứng khoán hay đối thủ cạnh tranh. Hùng nói về việc kiểm soát một cái van, một đường dây điện, một cách sống động và cơ bản hơn rất nhiều.

Cuộc trò chuyện kéo dài thêm một lúc nữa. Họ nói về sở thích, về những áp lực công việc. Ngọc nhận ra Hùng không hề thô lỗ hay thiếu kiến thức xã hội như định kiến ban đầu của cô. Anh chỉ ngại ngùng một cách đáng yêu khi ở trong môi trường xa lạ.

"Đã muộn rồi," Hùng đứng dậy, đặt ly bia xuống bàn. "Tôi nên về đây. Mai tôi có ca làm sớm."

"Cảm ơn anh rất nhiều, Hùng," Ngọc cũng đứng dậy.

Khi Hùng đang xách hộp dụng cụ, Ngọc đột nhiên nói: "Anh có thể... kiểm tra lại bộ điều hòa không khí giúp tôi không?"

Hùng quay lại, nhướng một bên mày. "Máy lạnh à? Nó có vấn đề gì?"

"Không... không hẳn là vấn đề," Ngọc lúng túng. Cô biết mình đang tìm cớ một cách trắng trợn. "Chỉ là tôi cảm thấy nhiệt độ không ổn định. Có lẽ nó cũng liên quan đến sự cố điện sáng nay."

Hùng nhìn cô. Anh là một người thợ giỏi, anh biết rõ việc máy lạnh không liên quan đến ống nước, và anh nhận ra ý đồ của cô chủ nhà. Trong mắt anh, không có sự khó chịu hay tức giận, chỉ có một tia lửa nghịch ngợm thoáng qua và một sự thấu hiểu ngầm.

"Được rồi, cô Ngọc," anh nói, giọng anh có chút trêu chọc. "Tôi sẽ kiểm tra nó vào ngày mai. Để chắc chắn rằng, mọi thứ trong căn hộ của cô đều hoàn hảo."

Anh nhấn mạnh từ "hoàn hảo" như thể đang ám chỉ điều gì đó khác.

Ngọc đỏ mặt, nhưng mỉm cười chiến thắng. "Tôi tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của anh, Hùng."

Khi anh bước ra cửa, Ngọc chợt lên tiếng, giọng cô nhỏ hơn: "Anh Hùng, anh quên chiếc khăn tay rồi."

Hùng quay lại. Chiếc khăn tay màu xanh đã bị Ngọc cố tình giữ lại để lau vết dầu mỡ.

Ngọc cầm chiếc khăn tay đó, bước đến gần anh. Thay vì trả lại, cô lại dùng nó để lau nhẹ vết dầu mờ còn sót lại trên gò má anh, nơi cô chưa kịp lau sạch. Khoảng cách giữa họ gần đến mức nguy hiểm.

Hùng đứng yên, không cử động, ánh mắt anh tối sầm lại. Anh cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt, và mùi hương quyến rũ của cô lan tỏa. Hành động này không còn là công việc hay xã giao nữa.

"Anh lấm lem hết rồi," Ngọc thì thầm, ngón tay cô cố tình nán lại trên da anh một giây.

"Cảm ơn cô," Hùng nói, giọng anh khàn đặc lại. Lần này, anh không chỉ nhìn vào mắt cô, mà nhìn vào môi cô một thoáng.

Ngọc lùi lại, hồi hộp và mãn nguyện. "Chúc anh ngủ ngon."

Hùng rời đi. Ngọc tựa lưng vào cánh cửa, trái tim cô đập thình thịch. Cô đã tạo ra một lý do hoàn hảo để anh quay lại. Và cô biết, chuyến thăm lần thứ ba này sẽ không chỉ là về việc sửa chữa kỹ thuật nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×