Lâm Tinh Vy đứng trước khung cửa sổ kính lớn của phòng triển lãm, mắt nhìn ra phố phường tấp nập phía dưới. Buổi sáng hôm nay, ánh nắng len lỏi qua những tòa nhà cao tầng, chiếu rọi lên những bức tranh cô vừa hoàn thành. Mùi sơn dầu và mùi gỗ mới vẫn còn phảng phất trong không gian, tạo ra một cảm giác vừa hứng khởi vừa căng thẳng. Đây là triển lãm đầu tiên mang tên cô, là giấc mơ mà cô đã ôm ấp bấy lâu, nhưng cũng là lần đầu cô phải đối diện với ánh mắt của công chúng, của những người mà cô chưa từng biết đến.
Tinh Vy hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang đập nhanh. Cô tự nhủ, “Chỉ cần tập trung vào tranh, đừng nghĩ gì khác. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Nhưng khi bước vào phòng, cô nhận ra rằng triển lãm không chỉ là không gian riêng của cô. Khách mời bắt đầu đến, những đôi mắt tò mò, những tiếng xì xào không ngừng vang lên, khiến lòng cô vừa háo hức vừa lo lắng.
Một bàn tay nắm nhẹ tay áo cô, khiến Tinh Vy giật mình. “Chị Tinh Vy, cô ổn chứ?”
Đó là trợ lý của cô, một cô gái nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, tên là Hạ Nhược. Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Hạ Nhược, Tinh Vy chỉ cười nhẹ. “Anh ổn mà, chỉ là… hơi hồi hộp thôi.”
Hạ Nhược gật đầu, ánh mắt lấp lánh một nụ cười khích lệ. “Tinh Vy à, mọi người sẽ thích tranh của chị thôi. Em tin là vậy.”
Cô gật đầu, lấy lại sự tự tin. Nhưng chưa kịp bước thêm bước nữa, cánh cửa phòng triển lãm lại mở ra, một luồng gió lạnh thoảng qua, mang theo mùi hương đàn ông nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, khiến Tinh Vy khẽ rùng mình.
Nam chính bước vào. Hạ Duy Thành.
Người đàn ông cao ráo, phong thái tự tin, bước đi từng bước đều đặn và chắc chắn. Ánh mắt anh quét qua các bức tranh, dừng lại ở một bức tranh phong cảnh với tông màu ấm. Một giây phút, anh đứng im, như bị cuốn hút hoàn toàn.
Tinh Vy cảm thấy tim mình bất giác đập nhanh hơn. Không phải vì anh đẹp trai—cô đã từng gặp nhiều người đẹp trai—mà vì cách anh xuất hiện, lạnh lùng nhưng toát ra sức hút khiến người ta khó rời mắt.
Hạ Duy Thành không nhìn cô, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt anh như đang đánh giá, soi xét từng chi tiết của triển lãm. “Ai tổ chức triển lãm này?” giọng anh trầm, lạnh nhưng lại mang một âm hưởng đặc biệt khiến người nghe muốn nín lặng.
“À… là… tôi, Lâm Tinh Vy,” cô lí nhí, hơi ngập ngừng.
Anh quay lại, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng cô, như muốn đọc hết mọi suy nghĩ. Tinh Vy cảm thấy tim mình như bị bóp nhẹ. “Họa sĩ à… Thật ấn tượng.”
Tinh Vy cố gắng mỉm cười, nhưng lại vô tình khựng lại trước cách nhìn sâu thẳm của anh. Cô chưa từng gặp ai mà chỉ bằng ánh mắt đã khiến mình cảm thấy như đang bị soi rọi hết mọi ngóc ngách.
Ngay lúc đó, một vị khách khác chen vào, khiến Hạ Duy Thành khẽ nhíu mày. Anh quay đi, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Tinh Vy, dừng lại một lần nữa trên bức tranh phong cảnh. Cô cảm thấy lạ lùng, vừa sợ, vừa tò mò.
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Khách tham quan đông dần, tiếng xôn xao, tiếng bước chân, tiếng thở dài thích thú hòa lẫn nhau. Tinh Vy di chuyển giữa các bức tranh, cố gắng trả lời những câu hỏi, nhưng trong lòng, hình ảnh người đàn ông hôm nay cứ liên tục xuất hiện.
Chiều đến, buổi triển lãm gần như sắp kết thúc. Tinh Vy đứng một mình bên khung cửa sổ, ngắm ánh hoàng hôn chiếu rọi vào những bức tranh. Cảm giác vừa vui mừng, vừa hụt hẫng tràn ngập.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh cô: “Bức tranh này… rất đặc biệt.”
Tinh Vy quay lại, và hình như cô đã đoán ra chủ nhân. Hạ Duy Thành vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn bức tranh với sự trầm mặc khó tả. Cô cố gắng mỉm cười: “Cảm ơn anh. Đây là bức tranh tôi yêu thích nhất.”
Anh nhíu mày, như đang suy nghĩ. “Cô vẽ nó theo cảm xúc riêng hay theo yêu cầu?”
“Cảm xúc riêng,” cô trả lời. “Tôi muốn vẽ những gì mình nhìn thấy và cảm nhận, không theo bất kỳ khuôn mẫu nào.”
Anh gật đầu, nhưng vẫn giữ sự nghiêm nghị trên khuôn mặt. “Rất ít người dám làm điều đó.”
Tinh Vy cảm thấy một luồng cảm xúc lạ chạy qua người. Cô không biết nên vui hay lo lắng. Người đàn ông này, dù chỉ mới gặp, đã khiến cô cảm thấy mình phải chú ý, phải suy nghĩ.
Buổi triển lãm kết thúc. Khách ra về, ánh đèn dần tắt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ những bóng đèn trong phòng. Tinh Vy bắt đầu thu dọn các bức tranh, Hạ Nhược giúp cô sắp xếp lại mọi thứ.
Ngay khi cô đặt xong bức tranh cuối cùng, một bóng người xuất hiện trước cửa. “Cô có hẹn với ai không?” giọng nói trầm, lạnh nhưng ấm.
Tinh Vy quay lại, tim đập mạnh. “Em… không hề có hẹn.”
Anh bước vào, bàn tay cầm nhẹ lấy một bức tranh. “Tôi muốn mua bức này.”
Tinh Vy ngạc nhiên: “Anh… muốn mua ạ?”
Anh gật đầu. “Tôi thích cách cô nhìn thế giới. Tôi muốn nó ở nơi làm việc của tôi.”
Cô cười ngượng ngùng, vừa vui mừng, vừa bối rối. Đây là lần đầu tiên một người lạ, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, lại để ý đến tranh của cô theo cách đặc biệt như vậy.
Hạ Duy Thành đặt bức tranh xuống, nhíu mày: “Cô có muốn uống cà phê không? Tôi muốn nghe thêm về ý tưởng của cô khi vẽ bức này.”
Tinh Vy chần chừ một giây, rồi mỉm cười: “Dạ… được ạ.”
Hai người bước ra ngoài, ra phố đông người, nhưng dường như thế giới xung quanh đã lùi lại phía sau. Đây là cuộc gặp gỡ định mệnh, khởi đầu cho một câu chuyện sẽ thay đổi cả hai người.
Tinh Vy không biết rằng Hạ Duy Thành, người đàn ông lạnh lùng, quyền lực, cũng đang cảm nhận điều gì đó lạ lùng với cô. Một cảm giác vừa tò mò, vừa muốn bảo vệ. Một cảm giác mà anh chưa từng trải qua với bất kỳ ai trước đây.
Ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm vàng cả con phố. Hai người đi bên nhau, trò chuyện về tranh, về cuộc sống, về những điều nhỏ nhặt mà trước giờ họ chưa từng chia sẻ với ai.
Buổi chiều hôm đó, Lâm Tinh Vy cảm thấy trái tim mình rộn ràng theo nhịp bước chân của người đàn ông ấy. Một cảm giác vừa lạ vừa quen, vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cô biết rằng từ khoảnh khắc này, cuộc sống của cô sẽ không còn giống trước nữa.
Và Hạ Duy Thành, đứng bên cô, cũng cảm nhận được điều tương tự.