ánh trăng cuối thu

Chương 2: Tách Cà Phê Đầu Tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quán cà phê nằm ở một góc phố yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên những chiếc bàn gỗ sẫm màu. Khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt của buổi triển lãm ban chiều, nơi này mang vẻ bình yên lạ kỳ. Khi Hạ Duy Thành đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió khẽ vang lên, kéo theo luồng gió nhẹ khiến mái tóc Tinh Vy khẽ bay.

Cô hơi khựng lại, không phải vì lạnh, mà vì sự hiện diện áp lực nhưng thu hút của anh. Dù đã gặp nhau vài lần trong ngày, cảm giác tim đập nhanh mỗi khi nhìn vào đôi mắt anh vẫn chưa thể khiến cô bình tĩnh được.

“Ngồi ở đây.”

Giọng anh vang lên trầm ấm. Không phải mệnh lệnh, nhưng lại khiến người ta không nỡ từ chối.

Tinh Vy gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. Nhân viên đến đưa menu, nhưng Hạ Duy Thành chỉ liếc qua:

“Cho tôi một Americano. Còn cô?”

Cô lung túng. “Dạ… latte được không?”

Anh không nói gì, chỉ gật đầu. Nhân viên hiểu ý, liền rời đi.

Khi còn lại hai người, sự im lặng bất ngờ bao trùm. Không phải im lặng khó chịu, mà giống như mỗi người đều đang quan sát người đối diện, tìm kiếm điều gì đó mà chính họ cũng chưa nhận ra.

Cuối cùng, Tinh Vy lên tiếng trước:

“Anh thật sự muốn biết về ý tưởng bức tranh đó sao?”

Hạ Duy Thành chống khuỷu tay lên bàn, nhẹ nhàng đan tay lại. Mắt anh nhìn cô, không phải kiểu nhìn hời hợt, mà là nhìn thẳng, sâu, khiến người bị nhìn như đứng trên sân khấu giữa hội trường đông người.

“Tôi không nói điều gì mà mình không muốn làm.”

Anh đáp, giọng đều và chắc.

Tinh Vy mím môi, khẽ gật đầu.

“Thực ra… bức tranh ấy tôi vẽ vào một buổi chiều mưa. Khi ấy tôi nghĩ rằng có những khoảnh khắc, nếu mình không kịp nắm giữ, sẽ biến mất mãi mãi…”

“Giống như hôm nay?”

Anh chen vào, đôi mày hơi nhướng lên.

Cô đỏ mặt.

“…Hôm nay?”

“Triển lãm của cô.”

Anh nhấp ngụm Americano đã được mang ra. “Nếu tôi không đi đúng thời điểm đó, có lẽ tôi đã bỏ lỡ cảm giác khi nhìn thấy nó.”

Lời nói của anh khiến tim Tinh Vy khẽ run.

Người đàn ông này, thật sự biết cách khiến người nghe vừa bối rối vừa rung động.

“Tôi không nghĩ anh là người sẽ quan tâm đến nghệ thuật.”

Cô nói thật lòng.

“Trông tôi giống kiểu người đó à?”

Anh hờ hững hỏi.

Cô lắc đầu. “Không, anh trông giống… người rất bận rộn. Lịch trình dày đặc. Mọi thứ xung quanh anh đều được sắp xếp chặt chẽ, nghiêm túc.”

Hạ Duy Thành hơi dừng lại một nhịp, ánh mắt khẽ mềm đi.

“Nếu là trước đây, có lẽ đúng. Nhưng hôm nay tôi có hứng thử… một điều gì đó khác.”

“Điều gì đó khác?”

“Ví dụ như uống cà phê với một họa sĩ trẻ vừa khiến tôi phải đứng nhìn bức tranh của cô tận ba phút liền.”

Tim Tinh Vy đập mạnh.

Cô bối rối nhìn xuống ly latte vừa được mang ra, hơi nóng còn bốc lên làm ửng hồng đôi má.

Không khí giữa hai người càng lúc càng trở nên nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác sâu sắc khó tả. Họ nói chuyện về nghệ thuật, về những lần cô vẽ đến quên ăn quên ngủ, về những buổi họp kéo dài của anh đến nửa đêm, về hình ảnh thành phố khi trời mưa—cô thấy nó buồn, anh lại thấy nó bình yên.

“Cô lúc nào cũng nhìn thế giới bằng lăng kính cảm xúc như vậy sao?”

Anh hỏi, giọng chậm rãi.

Tinh Vy gật đầu. “Vì nếu không nhìn bằng cảm xúc… tôi không thể vẽ được.”

“Chắc vì thế mà tranh của cô khiến người ta phải dừng lại.”

Lời khen bất ngờ khiến Tinh Vy sững người. Cô nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Hạ Duy Thành tiếp tục:

“Cô có dự định mở triển lãm cá nhân lớn hơn không?”

“Có… nhưng tôi cần thời gian. Và… kinh phí.”

Cô cười ngượng.

Anh không cười, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến cô cảm thấy như đang đứng trước một bản hợp đồng lớn:

“Nếu cô cần hỗ trợ không gian hoặc tài trợ triển lãm, tôi có thể giúp.”

Tinh Vy giật mình.

“Không, không cần đâu ạ! Em… tôi… không thể nhận giúp đỡ như vậy được.”

“Vì sao?”

“Vì… anh và tôi mới gặp nhau. Em—tôi—không muốn… tạo cảm giác lợi dụng.”

Hạ Duy Thành nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như đang đánh giá từng phản ứng nhỏ nhất.

“Cô rất trong sáng.”

Cô đỏ mặt.

“Ý anh là… ngây thơ hả?”

“Không.”

Giọng anh thấp đi một chút.

“Là trong sáng theo cách… khiến người khác muốn bảo vệ.”

Câu nói này như cú chạm nhẹ vào trái tim Tinh Vy.

Cô quay mặt sang hướng khác, giấu đi đôi má đang ửng đỏ.

Cả hai lại chìm vào im lặng, nhưng đó là sự im lặng thoải mái. Quán cà phê chơi một bản piano du dương, ánh đèn vàng khiến cả không gian nhuộm màu ấm áp.

Khi ly cà phê chỉ còn một nửa, anh bất ngờ lên tiếng:

“Cô có thường bị mất tự tin không?”

Tinh Vy hơi bất ngờ bởi câu hỏi.

“…Sao anh hỏi vậy?”

“Vì ngay cả khi cô cố tỏ ra bình tĩnh, vai cô vẫn hơi co lại.”

Cô nhìn xuống, nhận ra đúng thật cô đang co vai.

“Em… tôi chỉ là… không quen tiếp xúc với người lạ.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô:

“Tôi không phải người lạ nữa.”

Một câu nói đơn giản nhưng khiến trái tim cô như rơi xuống.

Khi họ rời khỏi quán cà phê, trời đã tối. Đèn đường soi xuống mặt đường ướt mưa, phản chiếu những vệt sáng lung linh.

“Để tôi đưa cô về.”

Anh nói.

“Không cần đâu ạ, tôi đi taxi được rồi.”

“Đã trễ thế này, để cô đi một mình không an toàn.”

Anh dừng lại, mắt nhìn cô kiên quyết.

“Và tôi không quen để người khác tự xoay xở khi tôi có khả năng giúp.”

Cô đành gật đầu.

Chiếc xe màu đen bóng loáng mở cửa êm ái. Khi ngồi vào ghế, cô cảm thấy mùi hương đặc trưng của anh vẫn còn phảng phất: mùi gỗ trầm nhẹ cộng chút hương bạc hà tinh tế.

“Địa chỉ nhà cô là gì?”

Anh hỏi trong lúc thắt dây an toàn.

Cô nói địa chỉ.

Xe lăn bánh êm ái qua những con đường vắng.

Một lúc sau, anh cất giọng:

“Hôm nay tôi không nghĩ mình sẽ dành gần hai giờ để nói chuyện với một người lạ.”

Tinh Vy bật cười khẽ.

“Anh hối hận rồi à?”

“Ngược lại.”

Anh đáp ngay.

“Cô là buổi chiều bình yên nhất mà tôi có trong nhiều tháng qua.”

Cô khựng lại.

Anh tiếp tục:

“Nếu cô không phản đối, tôi muốn được gặp cô thêm lần nữa.”

“À…”

Tinh Vy không biết trả lời thế nào.

“Hôm nay chỉ là tình cờ thôi…”

“Tôi không tin vào tình cờ.”

Anh liếc sang cô, đôi mắt tối lại đầy ý nghĩa.

“Tôi tin vào lựa chọn.”

Cô lại im lặng.

Tim đập nhanh hơn mức bình thường.

Xe dừng trước khu chung cư của cô.

Cô tháo dây an toàn, chuẩn bị bước xuống thì Hạ Duy Thành nhẹ nhàng gọi:

“Lâm Tinh Vy.”

“Dạ?”

“Cẩn thận khi về nhà. Nhắn cho tôi khi cô đã vào đến phòng.”

“Tại sao… anh lại quan tâm vậy ạ?”

Cô vô thức hỏi.

Anh nhìn cô, mắt sâu như muốn kéo người ta vào.

“Vì tôi muốn quan tâm.”

Tinh Vy đứng hình.

Không biết nên đáp lại bằng lời gì.

Cuối cùng, cô cúi đầu:

“…Em… tôi sẽ nhắn.”

Cô bước xuống xe.

Khi cánh cửa đóng lại, anh vẫn chưa rời đi.

Ánh mắt anh dõi theo từng bước cô đi vào khu chung cư.

Khi cô quay đầu lại lần cuối, ánh đèn xe phản chiếu trên gương mặt anh, phác họa nên nét lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự ấm áp khó diễn tả.

Một người đàn ông như thế… tại sao lại muốn quan tâm cô?

Khi vào đến phòng, cô nhắn tin cho anh.

“Tôi đã vào nhà. Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Tin nhắn gửi đi chưa đầy vài giây, anh đã trả lời:

“Ừ. Ngủ sớm đi. Ngày mai sẽ mệt nếu thức khuya.”

Một tin nhắn ngắn gọn, nhưng khiến trái tim cô đập mạnh.

Cô ngồi xuống giường, ôm điện thoại mà môi khẽ cong thành nụ cười không thể kìm được.

Ngày hôm nay…

Quá kỳ lạ.

Quá bất ngờ.

Nhưng cũng quá đẹp.

Cô không biết mối quan hệ này sẽ phát triển thế nào.

Chỉ biết rằng người đàn ông ấy… đã bước vào cuộc đời cô theo cách rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cô không thể quên được.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×