ánh trăng cuối thu

Chương 13: HIỂU LẦM NHỎ VÀ NGÀY MƯA THU


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, Vi Tịnh thức dậy với cảm giác bất an lạ lùng. Trái tim cô vẫn rộn ràng như mọi ngày khi nghĩ về Hạ Kình Vũ, nhưng trong lòng lại nhen nhóm chút lo lắng: liệu hôm nay có chuyện gì bất ngờ xảy ra không?

Cô chuẩn bị nhanh chóng, mang theo chiếc ô nhỏ gọn vì dự báo thời tiết có thể mưa. Khi bước ra ngoài, cô nhận thấy những giọt mưa thu rơi lất phất, hòa cùng không khí se lạnh. Và thật may, Hạ Kình Vũ đã đứng chờ từ trước cổng trường, tay cầm ly cà phê nóng.

“Chào buổi sáng. Em đã chuẩn bị ô chưa?” Anh hỏi, giọng ấm áp như mọi khi.

“Ừ… có mang theo rồi,” cô đáp, hơi run, ánh mắt nhìn vào anh.

Anh cười, đưa ly cà phê cho cô:

“Như mọi ngày, ít đường, nhiều kem. Uống đi, trời se lạnh mà.”

Cô nhận ly, cảm giác ấm áp lan tỏa từ tay anh khiến tim cô nhảy loạn nhịp. Chỉ một hành động nhỏ thôi, nhưng đủ để cô thấy hạnh phúc.

Trong lớp, hôm nay không khí có chút khác thường. Một vài bạn trong lớp khẽ nhìn cô và Hạ Kình Vũ, ánh mắt tò mò, nhưng Vi Tịnh không còn để tâm nhiều. Cô đã học cách tin tưởng anh, biết rằng anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cô.

Tiết học thực hành hôm nay, thầy giáo yêu cầu nhóm của Vi Tịnh thực hiện dự án quay phim ngoài trời. Cô và Hạ Kình Vũ là nhóm đứng đầu, phải chuẩn bị máy quay, kịch bản và phân vai.

Khi nhóm cô bắt đầu quay, một chi tiết nhỏ khiến Vi Tịnh lúng túng: máy quay không hoạt động đúng ý, khiến cảnh quay đầu tiên bị lặp lại nhiều lần.

“Em… em xin lỗi,” cô lắp bắp, mắt nhìn xuống.

Hạ Kình Vũ lập tức tiến đến, nhẹ nhàng vỗ vai cô:

“Không sao. Bình tĩnh thôi, mọi thứ sẽ ổn. Anh ở đây mà.”

Cô hít một hơi sâu, cảm giác an toàn tràn đầy. Chỉ cần anh đứng bên, mọi chuyện dù khó khăn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Buổi trưa, Hạ Kình Vũ đề nghị đi ăn trưa cùng nhau. Vi Tịnh đồng ý, nhưng tâm trạng có chút lo lắng. Trên đường đi, mưa thu bắt đầu rơi nặng hơn. Anh kéo cô vào dưới mái hiên, ánh mắt lo lắng:

“Trời mưa rồi, em có lạnh không?”

“Không… em ổn…” cô lúng túng, mặt đỏ bừng.

Họ đến quán cơm nhỏ, ngồi đối diện nhau. Hạ Kình Vũ đặt tay lên tay cô, giọng dịu dàng:

“Em có sợ khi mọi người nhìn chúng ta không?”

Vi Tịnh đỏ mặt, cúi xuống:

“Em… em không biết.”

Anh cười, ánh mắt dịu dàng:

“Chỉ cần em tin anh, mọi chuyện khác không quan trọng.”

Cô hít sâu, tim nhảy nhót. Cô nhận ra rằng, chỉ cần anh bên cạnh, mọi thử thách nhỏ trong cuộc sống đều có thể vượt qua.

Chiều hôm ấy, khi trở lại lớp, Vi Tịnh gặp một tình huống bất ngờ. Một bạn nữ trong lớp, vốn thân thiết với Hạ Kình Vũ, vô tình nhìn thấy cảnh Hạ Kình Vũ nắm tay cô lúc đi qua sân trường và hiểu lầm rằng hai người đã xảy ra chuyện gì đó thân mật.

Bạn ấy tiến đến, ánh mắt hơi nghi hoặc:

“Vi Tịnh… hình như cậu và Hạ Kình Vũ… có gì đó đúng không?”

Vi Tịnh đỏ bừng, lúng túng:

“Chúng… chúng ta chỉ là bạn thôi!”

Hạ Kình Vũ ngay lập tức xuất hiện, ánh mắt nghiêm nghị:

“Không có gì cả. Chúng ta chỉ đi dạo dưới mưa thôi. Đừng hiểu lầm.”

Cô bạn kia sững sờ, lắp bắp rồi bỏ đi. Vi Tịnh nhìn Hạ Kình Vũ, đôi mắt vừa biết ơn vừa ngại ngùng:

“Anh… sao dữ vậy?”

Anh cười, dịu dàng:

“Chỉ là anh lo cho em thôi. Ai cũng muốn bảo vệ người mình quý mà.”

Cô im lặng, tim tan chảy, cảm giác được yêu thương và bảo vệ trọn vẹn.

Buổi chiều, Hạ Kình Vũ kéo cô ra công viên gần đó để tiếp tục thực hành quay cảnh cho dự án. Lá vàng rơi lả tả, gió thu mơn man, mưa nhỏ làm không gian thêm lãng mạn.

“Em… có sợ mưa không?” Anh hỏi, giọng dịu dàng.

“Không… em thấy dễ chịu…” cô đáp, ánh mắt nhìn anh.

Anh mỉm cười, nắm chặt tay cô:

“Anh biết em sợ sự bất ngờ, nhưng anh sẽ luôn ở bên. Mưa hay nắng, đều không quan trọng. Quan trọng là em có anh.”

Cô đỏ mặt, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Chỉ cần anh nói vậy, mọi nỗi lo lắng nhỏ đều biến mất.

Trên đường về, khi mưa tạnh, họ đi qua con phố nhỏ rợp lá vàng. Hạ Kình Vũ đột ngột dừng lại, nghiêng người nhìn cô:

“Em biết không… mỗi lần nhìn em cười, anh cảm thấy cả thế giới này thật đẹp.”

Vi Tịnh im lặng, tim nhảy loạn nhịp.

“Anh… sao lúc nào cũng nói những câu khiến em không thở nổi vậy?” cô lúng túng.

Anh cười, ánh mắt sáng long lanh:

“Vì anh muốn em hiểu anh… và vì anh thích nhìn em đỏ mặt.”

Cô lặng im, nhịp tim như hòa chung nhịp với anh. Lần đầu tiên, cô để cho bản thân hoàn toàn tin tưởng, đặt lòng mình vào anh.

Về đến nhà, Vi Tịnh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Lá vàng rơi theo gió thu, mưa nhẹ còn sót lại trên cành cây. Cô thở dài, cảm giác vừa hạnh phúc vừa băn khoăn: liệu những hiểu lầm nhỏ từ người khác sẽ còn xảy ra không? Liệu cô và Hạ Kình Vũ có thể vượt qua mọi thử thách nhỏ để giữ tình cảm này?

Cô nhắm mắt lại, tim nhảy từng nhịp, nhưng lần này là nhịp tim biết tin tưởng, biết mở lòng, và biết rằng… mùa thu này sẽ thật đẹp khi có anh bên cạnh, bất kể những thử thách và hiểu lầm nhẹ xảy ra.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×