ánh trăng cuối thu

Chương 12: MÙA THU VÀ NHỮNG NGÀY THỬ THÁCH


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, Vi Tịnh thức dậy với cảm giác lạ lùng. Không phải lo lắng như trước, cũng không phải hạnh phúc hoàn toàn. Cô cảm thấy như trái tim mình đang căng lên, nhịp nhàng nhưng vừa sợ vừa háo hức.

Cô đứng trước gương, nhìn mái tóc buông lơi ngang vai, hít một hơi thật sâu. “Hôm nay… sẽ là một ngày đặc biệt,” cô tự nhủ.

Khi bước ra khỏi nhà, Vi Tịnh thấy Hạ Kình Vũ đã đứng đó từ sớm, tay cầm ly trà sữa quen thuộc. Anh nhìn cô, ánh mắt sáng lên niềm vui nhỏ:

“Chào buổi sáng. Em dậy sớm hơn hôm qua à?”

“Ừ… anh cũng vậy…”

Anh cười, đưa ly trà cho cô:

“Như mọi ngày, ít đường, nhiều kem. Anh biết em thích.”

Cô nhận ly, tim đập nhanh. Chỉ một hành động nhỏ, nhưng đủ khiến cô đỏ mặt.

Đến lớp, không khí yên bình. Tuy nhiên hôm nay, cô nhận thấy vài ánh mắt tò mò của bạn cùng lớp. Một vài bạn nam khẽ trao nhau nụ cười tinh nghịch, nhìn về phía cô và Hạ Kình Vũ. Vi Tịnh hít sâu, tự nhủ: “Không sao… chỉ cần anh hiểu là đủ.”

Tiết học sáng nay, thầy giáo yêu cầu các nhóm thuyết trình về dự án ảnh. Vi Tịnh và Hạ Kình Vũ đứng cùng nhóm. Khi nhóm cô lên trình bày, một vài chi tiết trong bài trình bày của Vi Tịnh bị nhầm lẫn nhẹ.

“Em… em không biết….” Cô lắp bắp, mắt nhìn xuống.

Hạ Kình Vũ lập tức nghiêng người, nhẹ nhàng vỗ vai cô:

“Không sao, bình tĩnh. Anh ở đây mà.”

Cô cảm thấy trái tim mình dịu lại. Chỉ cần anh đứng bên, mọi lo lắng dường như tan biến.

Sau buổi thuyết trình, Hạ Kình Vũ kéo cô ra ngoài, bước nhanh về phía sân trường.

“Anh muốn nói chuyện với em một chút,” anh nói.

“Chuyện gì vậy?”

“Về… hôm nay. Em đừng quá căng thẳng. Anh biết em đã cố gắng rất nhiều, và anh luôn tự hào về em.”

Vi Tịnh đỏ mặt, cúi xuống, lúng túng:

“Anh… anh luôn nói vậy… nhưng em… em sợ làm phiền anh.”

Anh khẽ cười, giọng trầm ấm:

“Anh thích khi em tin tưởng anh. Em đâu có làm phiền anh đâu.”

Cô hít sâu, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết rằng anh thật sự quan tâm, và cô muốn đặt lòng tin trọn vẹn vào anh.

Buổi trưa, Hạ Kình Vũ đề nghị đi ăn trưa cùng nhau. Vi Tịnh không từ chối. Họ chọn một quán cơm nhỏ, yên tĩnh, ít người. Khi ngồi xuống, Hạ Kình Vũ đặt tay lên tay cô:

“Em có sợ không khi mọi người nhìn chúng ta?”

Vi Tịnh đỏ mặt, lúng túng:

“Em… em không biết.”

Anh cười, dịu dàng:

“Đừng lo. Chỉ cần em tin anh, mọi thứ khác đều không quan trọng.”

Cô gật đầu, tim ấm áp. Cô nhận ra rằng, chỉ cần anh ở bên, mọi thử thách nhỏ trong cuộc sống đều có thể vượt qua.

Sau bữa trưa, họ đi dạo quanh công viên gần đó. Lá vàng rơi lả tả, gió thu mơn man trên tóc. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân và hơi thở nhẹ.

“Anh…” Vi Tịnh bất ngờ mở lời, giọng hơi run:

“…Hôm nay anh có gì muốn nói không?”

Hạ Kình Vũ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:

“Anh muốn hỏi em một điều. Nếu có hiểu lầm xảy ra… em có tin anh sẽ luôn đứng bên em không?”

Vi Tịnh im lặng, tim nhảy loạn nhịp. Cô biết câu hỏi này không chỉ là lời nói, mà là thử thách.

“…Em… em tin anh,” cô trả lời, giọng nhỏ nhưng chắc.

Anh mỉm cười, nắm chặt tay cô:

“Anh hứa sẽ không để em phải buồn, và sẽ luôn bảo vệ em.”

Khoảnh khắc ấy, Vi Tịnh cảm nhận được sự chân thành tuyệt đối. Cô đặt tay lên tim, nhịp tim như muốn hòa chung nhịp với anh.

Chiều, khi họ quay lại trường, Vi Tịnh gặp lại Lâm An. Cô tiến tới, ánh mắt nghiêm túc:

“Vi Tịnh, hôm nay cậu có vẻ… khác. Cậu với Hạ Kình Vũ… nên cẩn thận. Một số bạn bắt đầu hiểu lầm, có thể sẽ gây ra chuyện.”

Vi Tịnh đỏ mặt, lúng túng:

“Chúng em… chỉ là bạn thôi…”

Lâm An nhếch môi, ánh mắt dịu đi:

“Tớ hiểu, nhưng lời khuyên là nên chuẩn bị tinh thần. Một khi người khác hiểu lầm, sẽ rất khó giải thích.”

Vi Tịnh hít sâu, cảm thấy lòng nặng trĩu. Cô biết rằng, những thử thách nhỏ từ bên ngoài sẽ còn xuất hiện. Nhưng cô cũng hiểu rằng, nếu cô và Hạ Kình Vũ đủ tin tưởng nhau, mọi hiểu lầm sẽ chỉ là thử thách nhỏ.

Khi trở về lớp, Hạ Kình Vũ chờ cô ở bàn. Anh nở nụ cười nhẹ:

“Đi thôi, để anh dẫn em về.”

Trên đường về, họ đi cạnh nhau, nắm tay nhau, cảm giác bình yên nhưng trái tim vẫn nhảy nhót. Vi Tịnh nhận ra, không có gì quý giá hơn việc được tin tưởng và bảo vệ.

Khi đi qua quán sách nhỏ, Hạ Kình Vũ dừng lại:

“Em muốn xem gì không?”

Vi Tịnh lắc đầu:

“Em… không biết.”

Anh mỉm cười, kéo cô vào:

“Không sao, anh sẽ chọn cho em.”

Cô nhìn anh, tim nhảy loạn nhịp. Mỗi hành động nhỏ của anh đều khiến cô cảm nhận được tình cảm chân thành, sâu sắc.

Về đến nhà, Vi Tịnh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Lá vàng rơi theo gió thu, tạo nên khung cảnh lãng mạn. Cô thở dài nhẹ nhõm:

“Chỉ cần anh bên cạnh, dù có thử thách nhỏ, em cũng không sợ.”

Nhưng trong lòng vẫn tồn tại một chút băn khoăn: liệu những hiểu lầm từ người khác có thể làm xáo trộn mối quan hệ của họ không?

Cô nhắm mắt lại, tim nhảy từng nhịp, nhưng lần này là nhịp tim biết tin tưởng, biết mở lòng, và biết rằng… mùa thu này, sẽ thật đẹp khi có anh bên cạnh, bất kể những thử thách nhỏ xảy ra.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×