ánh trăng khuynh thành

Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều ở Thượng Hải, ánh nắng chiếu xuyên qua những tấm kính cao tầng, phản chiếu vào những đường nét kim loại sáng loáng của trung tâm hội nghị Grand Galaxy. Triệu Lệ Hân, với bộ vest đen thanh lịch vừa vặn, đứng trước sảnh rộng, tay cầm danh thiếp và tập tài liệu quảng cáo vừa hoàn thành. Cô không khỏi hít một hơi dài, tự nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên cô tham gia một sự kiện tầm cỡ như thế này, nơi tập đoàn Hứa – một trong những tập đoàn quyền lực nhất Thượng Hải – tổ chức buổi ra mắt dự án mới.

“Lần này phải thật ấn tượng… không được mắc sai lầm,” Lệ Hân nhủ thầm. Cô xoay người, dòm quanh sảnh, nơi các nhân vật cấp cao, phóng viên và khách mời đang tụ tập, tất cả đều ăn mặc lịch lãm, ánh mắt kiêu kỳ, khí chất đầy tự tin. So với họ, cô như một hạt cát bé nhỏ, nhưng trong lòng cô vẫn hừng hực quyết tâm: “Tôi có thể làm được.”

Vừa lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ khu vực bên trái sảnh. Một chiếc bàn trưng bày mẫu quảng cáo của công ty đối tác bị trượt, đè lên một nhân viên trẻ đang cúi người nhặt tài liệu rơi vãi. Cảnh tượng xảy ra quá nhanh, nhưng bản năng của Lệ Hân khiến cô không kịp suy nghĩ mà lao tới. Chỉ một cái nhảy vội, cô đỡ được tay của nhân viên, kéo anh ra khỏi chiếc bàn đang nghiêng.

“Cẩn thận!” cô hét lên, hơi mất giọng vì vận động. Nhân viên kia lảo đảo nhưng vẫn kịp đứng vững, mắt tròn xoe nhìn cô.

Lệ Hân thở dốc, nhìn quanh, nhận ra mọi người đang nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên và trầm trồ. Cô cười ngượng: “À… không có gì, chỉ là một chút… may mắn thôi.”

Nhưng rồi, một giọng nói trầm, lạnh lùng vang lên phía sau:

“Cô là ai?”

Lệ Hân quay người, lập tức cảm thấy như bị một luồng không khí lạnh lướt qua người. Trước mặt cô, một người đàn ông cao ráo, diện vest đen chỉnh tề, gương mặt góc cạnh với ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cô. Đó là Hứa Dương – Tổng giám đốc tập đoàn Hứa, người đàn ông quyền lực bậc nhất Thượng Hải, nổi tiếng với sự lạnh lùng và khó gần.

“À… tôi là Triệu Lệ Hân,” cô đáp, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng có chút run. “Tôi… chỉ tình cờ giúp đỡ một nhân viên thôi ạ.”

Hứa Dương nhếch môi, ánh mắt như xuyên thấu qua cô, khiến Lệ Hân cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Anh ta không cười, chỉ nhíu mày, giọng lạnh như băng:

“Cô nghĩ mình đang làm gì, hay chỉ muốn gây sự chú ý?”

Lệ Hân há hốc miệng, không ngờ lời nói của anh ta lại sắc bén và lạnh lùng như vậy. Cô định mở miệng giải thích, nhưng giọng nói của Hứa Dương khiến cô tự động im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra, đây không phải là một người đàn ông bình thường. Mỗi cử chỉ, ánh mắt và tư thế của anh đều toát lên quyền lực tuyệt đối, khiến mọi người xung quanh dường như tự nhiên lui lại.

Một khoảng lặng kéo dài vài giây, chỉ có tiếng nhạc nền nhẹ nhàng vang lên từ dàn loa trong sảnh. Sau cùng, Hứa Dương quay người đi, bỏ lại Lệ Hân đứng đó với cảm giác vừa hồi hộp vừa bối rối.

“Cái gì vừa xảy ra vậy trời?” cô thầm tự nhủ. Tim cô vẫn còn đập loạn, bàn tay vẫn hơi run khi cầm tập tài liệu. Lệ Hân không thể ngờ, chỉ một hành động nhỏ của mình lại thu hút ánh mắt của một người quyền lực bậc nhất thành phố.

Sau khi bình tĩnh lại, Lệ Hân bước tiếp vào sảnh, vừa đi vừa cố thu hút ánh mắt các khách mời bằng nụ cười duyên dáng, mặc dù trong lòng cô vẫn còn lắng nghe nhịp tim. Cô không nhận ra rằng Hứa Dương từ xa vẫn đang dõi theo từng bước đi của cô, ánh mắt đầy tò mò.

“Người phụ nữ này… khác biệt,” anh lẩm bẩm. Trong hàng chục cô gái xinh đẹp và sang trọng đang tham dự, Triệu Lệ Hân nổi bật bởi sự tự nhiên, mạnh mẽ và không cố tạo dáng. Chính sự khác biệt ấy khiến Hứa Dương cảm thấy khó chịu… nhưng cũng đồng thời bị thu hút.

Chẳng mấy chốc, buổi lễ bắt đầu với các bài phát biểu và trình chiếu dự án. Lệ Hân chăm chú theo dõi, ghi chú từng chi tiết nhỏ cho công việc quảng cáo của mình. Cô không hề nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Hứa Dương vẫn dõi theo cô, chú ý đến từng cử chỉ, từng nụ cười, thậm chí đến cả những phút giây cô lúng túng khi nói chuyện với nhân viên khác.

Sau phần trình chiếu, Hứa Dương bất ngờ xuất hiện trước bàn của Lệ Hân. Anh đi thẳng tới, không một chút do dự, khiến mọi người xung quanh tự động tránh ra. Lệ Hân giật mình, nhìn anh ta, tim đập mạnh.

“Cô là Triệu Lệ Hân, đúng không?” Hứa Dương hỏi, giọng trầm và rõ ràng, không còn chút lạnh lùng trước đó, mà thêm một chút tò mò.

Cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh: “Vâng… chính tôi ạ.”

Hứa Dương nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu cả tâm can. “Cô có hứng thú hợp tác với tập đoàn Hứa trong dự án này không?”

Lệ Hân hơi sững lại. Cơ hội này không thể bỏ lỡ, nhưng cách anh ta hỏi khiến cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa áp lực. Cô mạnh dạn trả lời:

“Dĩ nhiên… tôi rất hân hạnh ạ.”

Một nụ cười rất nhẹ, gần như không thể nhận ra, xuất hiện trên khuôn mặt Hứa Dương. Chính nụ cười ấy làm trái tim Lệ Hân loạn nhịp. Cô không thể ngờ rằng, chỉ sau vài phút gặp gỡ, mình đã rơi vào tầm mắt của một người đàn ông quyền lực bậc nhất thành phố, và cuộc đời cô sẽ bắt đầu một bước ngoặt đầy bất ngờ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×