Sáng hôm đó, văn phòng tập đoàn Hứa vẫn giữ được không khí bận rộn thường nhật. Triệu Lệ Hân bước vào, cảm giác vừa hứng khởi sau thành công dự án Aurora, vừa hồi hộp trước những nhiệm vụ mới. Cô biết rằng, thành công luôn đi kèm với thử thách, đặc biệt khi vị trí của cô đang ngày càng được Hứa Dương tin tưởng.
Khi cô vừa đặt túi xuống bàn, trợ lý của Hứa Dương bước vào, trao một tệp hồ sơ dày cộp:
“Cô Lệ Hân, đây là thông tin từ dự án quốc tế mới. Anh Hứa muốn cô xử lý trực tiếp.”
Cô mở ra xem, tim đập nhanh. Dự án này liên quan đến một đối thủ mới – tập đoàn Phoenix, nổi tiếng với những chiến lược cạnh tranh quyết liệt và đầy thủ đoạn. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, uy tín của tập đoàn Hứa có thể bị tổn hại nghiêm trọng.
Ngay khi Triệu Lệ Hân chuẩn bị phân tích dữ liệu, Hứa Dương xuất hiện, bước đến sát bên, ánh mắt sâu sắc như lướt qua mọi chi tiết:
“Cô Lệ Hân, dự án này sẽ khó khăn hơn cả Aurora. Tôi cần cô tập trung tối đa. Nhưng… tôi sẽ sát cánh cùng cô.”
Cô ngước lên nhìn anh, tim rung lên. Ánh mắt anh không còn lạnh lùng mà ẩn chứa sự quan tâm và bảo vệ rõ ràng. Cô cảm giác được hint sủng ngọt, nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh vì áp lực công việc.
“Em hiểu, anh. Em sẽ làm hết sức,” cô trả lời, giọng chắc nịch.
Hứa Dương gật đầu, bước sang bàn làm việc của mình, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo cô, như một tấm khiên bảo vệ âm thầm.
Buổi trưa, khi Triệu Lệ Hân đang kiểm tra các hợp đồng, một email cảnh báo xuất hiện: Phoenix đã rò rỉ thông tin dự án đến một đối tác khác, nhằm gây ra hiểu lầm và trì hoãn tiến độ. Cô cảm nhận ngay mối nguy hiểm trực tiếp, nhưng cũng kích thích trí óc logic của cô.
Cô gọi Hứa Dương, giọng gấp gáp:
“Anh Hứa, đối thủ mới… họ đang cố tình phá dự án. Nếu không xử lý ngay, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp.”
Chỉ vài phút sau, Hứa Dương bước vào văn phòng cô, bước đi mạnh mẽ, giọng lạnh lùng:
“Cô đã chuẩn bị phương án chưa?”
“Vâng, em đã phân tích các rủi ro và lập kế hoạch dự phòng. Chúng ta có thể xử lý mọi tình huống,” cô đáp, mắt sáng rực quyết tâm.
Hứa Dương tiến đến, cúi xuống gần cô, giọng trầm:
“Cô biết không… hôm nay, tôi không chỉ quan sát năng lực, mà còn muốn đảm bảo cô an toàn. Tôi sẽ không để ai làm hại cô.”
Triệu Lệ Hân cảm nhận luồng ấm áp lan tỏa, tim rung lên từng nhịp. Sự quan tâm công khai của anh khiến cô vừa hạnh phúc vừa hồi hộp, nhưng cô vẫn phải giữ bình tĩnh để xử lý dự án.
Cả hai bắt tay vào phân tích tình huống. Triệu Lệ Hân rà soát từng dữ liệu, Hứa Dương kiểm tra hệ thống bảo mật, thi thoảng cúi xuống trao đổi riêng với cô những chi tiết quan trọng, giọng trầm nhưng gần gũi:
“Cô chú ý chỗ này, nếu xử lý không khéo, đối thủ sẽ lợi dụng ngay.”
Cô gật đầu, ánh mắt chăm chú, trong lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Sự gần gũi trong công việc khiến họ dần hiểu nhau hơn, hint sủng ngọt xen lẫn căng thẳng công sở.
Buổi chiều, Triệu Lệ Hân và Hứa Dương phải trực tiếp thương lượng với đối tác quốc tế liên quan Phoenix. Không khí căng như dây đàn, từng ánh mắt dõi theo họ. Triệu Lệ Hân đứng cạnh Hứa Dương, cảm nhận áp lực từ mọi phía, nhưng ánh mắt anh dõi theo mình khiến cô cảm giác vừa an toàn vừa hồi hộp.
Trong cuộc thương lượng, đối thủ Phoenix tung ra chiêu trò, cố tình tạo hiểu lầm về chi phí và thời hạn. Triệu Lệ Hân không hề lúng túng, lần lượt giải thích dữ liệu, phân tích logic, và đưa ra phương án thay thế hợp lý.
Hứa Dương đứng bên, đôi khi đưa tay chạm nhẹ vai cô khi cần hỗ trợ, ánh mắt sắc nhưng ẩn chứa sự quan tâm đặc biệt. Triệu Lệ Hân cảm nhận được, tim vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Cuối buổi họp, dự án được bảo vệ thành công. Hứa Dương nắm tay cô, giọng trầm và gần như chỉ dành riêng cho cô:
“Cô làm tốt… nếu không có cô, tôi sẽ phải trực tiếp can thiệp. Nhưng hôm nay, cô khiến tôi phải ngạc nhiên.”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, giọng run run:
“Cảm ơn anh… Em sẽ tiếp tục nỗ lực.”
Hứa Dương nghiêng người gần cô, giọng trầm:
“Không cần chứng minh nữa… tôi đã thấy hết mọi thứ. Và tôi… sẽ luôn bảo vệ cô.”
Triệu Lệ Hân cảm nhận hint sủng ngọt công khai, ánh mắt anh chứa đựng lời hứa mà không cần nói ra, tim cô rung lên từng nhịp.
Trên đường về, khi xe lướt qua ánh đèn thành phố, Hứa Dương đặt tay lên tay cô, siết nhẹ:
“Ngày hôm nay cô xứng đáng nghỉ ngơi. Về nhà sớm, ăn gì ngon, nghỉ ngơi đầy đủ.”
Cô cảm giác khoảnh khắc gần gũi, sủng ngọt, vừa ấm áp vừa hồi hộp. Trong lòng cô, cảm giác an toàn và hạnh phúc lan tỏa.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Triệu Lệ Hân thầm nhủ:
“Đối thủ có thể rình rập, nhưng tôi biết… với anh bên cạnh, tôi không sợ bất cứ điều gì. Và… tôi muốn tiến gần hơn vào trái tim anh.”