Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên rọi qua mái ngói đỏ của kinh thành, chiếu xuống hành lang dài uốn lượn của cung điện. Ánh sáng vàng óng ánh trên nền đá hoa cương, phản chiếu vào những bức tường chạm trổ tinh xảo, tạo nên một cảnh tượng vừa nguy nga vừa lạnh lùng. Linh Nhi đứng trước cổng lớn, hai tay nắm chặt chiếc váy đơn giản, trái tim đập dồn dập. Cô chưa từng bước chân vào một nơi xa hoa đến thế, và càng không thể tưởng tượng được rằng bản thân sẽ trở thành một phần nhỏ bé trong thế giới quyền lực của cung đình.
Gia cảnh Linh Nhi bình thường, cha mẹ làm nghề buôn bán nhỏ ngoài thành, chưa bao giờ có cơ hội tiếp cận những thứ xa hoa như lụa là, chạm trổ, ánh sáng và mùi hương ngọt nhẹ từ các bông hoa trong cung. Giờ đây, nhờ một sự kiện bất ngờ – được chọn vào cung – cô có cơ hội học hỏi, phụng sự, và chứng tỏ bản thân. Nhưng nỗi lo sợ vẫn trào dâng.
Bước chân đầu tiên vang lên trên nền đá hoa cương, Linh Nhi cảm nhận rõ sự trống trải, lạnh lùng của cung điện. Từng bước đi, cô lắng nghe tiếng gió thổi qua mái hiên, tiếng chim hót xa xa, mùi hương hoa sen thoang thoảng. Mọi giác quan đều nhạy bén hơn bao giờ hết. Cô thầm nhủ: “Linh Nhi, đây là cơ hội của con. Con phải mạnh mẽ.”
Khi Linh Nhi bước qua hành lang dài, bỗng nghe một giọng nói trầm, rõ ràng vang lên từ sảnh điện:
“Người mới đến là Linh Nhi sao?”
Cô lập tức quay đầu, mắt tròn xoe khi nhìn thấy Hoàng tử Lạc Dương. Anh đứng giữa sảnh, mặc trang phục hoàng tộc chỉnh tề, ánh mắt sắc bén quan sát từng cử chỉ nhỏ của cô. Mái tóc đen bóng, lấp lánh dưới ánh sáng ban mai, làm nổi bật vẻ cao quý, lạnh lùng.
Linh Nhi cúi người, giọng run run:
“Vâng… bệ hạ.”
Hoàng tử Lạc Dương không nói thêm, chỉ nhíu mày quan sát cô, như muốn dò xét tâm can. Ánh mắt ấy vừa khiến cô sợ, vừa khiến cô tò mò không rời.
Ngay lúc đó, một số phi tần khác bước ra, ánh mắt dò xét, nụ cười giễu cợt lướt qua Linh Nhi. Cô nhanh chóng cúi thấp đầu, giữ im lặng. Những phi tần này, với ánh mắt sắc và cử chỉ tinh tế, khiến Linh Nhi cảm nhận rõ sự khắc nghiệt của cung đình – nơi một sai lầm nhỏ cũng có thể gây tai họa.
Hoàng tử Lạc Dương tiến lại gần, từng bước đi vang lên trên nền đá, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, làm nổi bật vẻ lạnh lùng nhưng quyền lực. Anh dừng trước Linh Nhi, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt cô, như thể muốn nhìn thấu tâm can.
“Ngươi… tên thật là gì?” Giọng anh trầm, mang sức nặng khiến Linh Nhi không dám ngẩng lên.
“Vâng… Linh Nhi, bệ hạ.” Cô lí nhí, đầu cúi thấp.
“Ngươi biết mục đích của mình khi bước chân vào cung là gì chứ?” Ánh mắt Lạc Dương dò xét, sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can cô.
Linh Nhi nhấp nhổm, rồi thở ra nhỏ nhẹ:
“Vâng… học hỏi, và… phụng sự bệ hạ.”
Hoàng tử nhíu mày, vẻ mặt khó đoán, nhưng vẫn giữ tư thế nghiêm cẩn. Linh Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhịp thở gấp gáp. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào vừa lạnh lùng, vừa khiến tim cô vừa sợ vừa tò mò đến vậy.
Các phi tần khác thì thầm với nhau, ánh mắt dò xét Linh Nhi, nhưng Hoàng tử vẫn đứng đó, quan sát cô với ánh mắt riêng, khiến mọi ánh nhìn khác mờ nhạt. Một khoảng lặng trôi qua, chỉ còn tiếng nhạc du dương từ xa vọng lại, gió nhẹ thổi bay vạt áo Linh Nhi.
Một nữ quan xuất hiện, nghiêm nghị nói:
“Hoàng tử, bệ hạ muốn xem người mới có thể thích nghi với cung hay không. Ngươi sẽ được phân công vào khu huấn luyện.”
Linh Nhi cúi đầu, lòng vừa hứng thú vừa lo lắng. Cô biết đây sẽ là thử thách, nơi mà mỗi bước đi đều phải cẩn trọng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cảm thấy một luồng cảm xúc kỳ lạ: cô đang bắt đầu một hành trình không chỉ về cung đình, mà còn về bản thân, về sự trưởng thành, và… về cảm xúc chưa từng trải qua.
Hoàng tử Lạc Dương quay đi, để lại ánh mắt theo dõi. Linh Nhi nghe tiếng bước chân anh vang lên trên nền đá, rồi dần khuất. Ánh mắt anh khiến cô tự hỏi: Liệu con đường phía trước, dù khó khăn đến đâu, cũng sẽ gặp anh… hay là những thử thách và âm mưu mà cô chưa thể đoán trước?
Buổi sáng, Linh Nhi bước vào khu huấn luyện, nơi các phi tần khác đang tập nghi thức. Cô đứng lặng, quan sát cách các cô gái đi đứng, cúi chào, nói năng. Một vài người đã quen với môi trường này, tự tin và uyển chuyển, trong khi những phi tần mới còn lúng túng, tay chân run rẩy. Linh Nhi nhắc nhở bản thân: “Đừng để ai thấy sợ hãi. Đây là cơ hội của con.”
Ngay khi cô tập trung, phi tần tóc đen – người vừa châm chọc cô hôm trước – tiến đến gần, nụ cười giễu cợt:
“Ngươi mới đến mà đã dám xuất hiện ở đây sao? Chắc chắn sẽ gây hại cho bản thân thôi.”
Linh Nhi cúi đầu, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. Cô bắt đầu luyện tập từng bước đi, cúi chào, giữ cân bằng, quan sát mọi cử chỉ, từng chi tiết nhỏ nhất. Những lỗi nhỏ được cô sửa ngay, và dần dần, cô nhận ra mình không hề thua kém ai.
Giữa lúc đó, Hoàng tử Lạc Dương xuất hiện. Anh tiến lại gần, ánh mắt sắc bén dõi theo từng động tác của cô:
“Di chuyển chậm mà chắc chắn. Đừng để ánh mắt người khác làm ảnh hưởng.”
Linh Nhi đỏ mặt, cúi đầu vâng lời. Ánh mắt anh khiến cô vừa sợ hãi, vừa tò mò, và một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nảy nở trong lòng.
Buổi huấn luyện kéo dài cả buổi sáng. Linh Nhi phải đối mặt nhiều thử thách: di chuyển vật, xếp chén trà, cúi chào đúng nhịp, và giải các câu đố nhỏ. Mỗi lần đối thủ cố tình gây khó dễ, cô đều nhạy bén nhận ra, xử lý tinh tế, giữ vững vị trí. Hoàng tử Lạc Dương luôn đứng quan sát, đôi lúc nhẹ giọng chỉ dạy, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa quan tâm.
Buổi chiều, khi các phi tần nghỉ ngơi, Linh Nhi được phân công chuẩn bị trà cho Hoàng tử. Khi cô bước vào phòng, ánh mắt anh lập tức dừng lại ở cô. Anh tiến gần, quan sát từng cử chỉ:
“Cẩn thận hơn khi rót trà. Một phi tần tinh tế là người biết quan sát, dự đoán tình huống và điều chỉnh từng chi tiết.”
Linh Nhi cúi đầu, tim đập mạnh, ánh mắt đỏ ửng. Cô cảm thấy vừa lo lắng, vừa hứng khởi. Hoàng tử Lạc Dương không chỉ quan sát, mà còn âm thầm chỉ dẫn cách tồn tại trong cung. Ánh mắt anh, lạnh lùng nhưng quan tâm, khiến cô vừa hồi hộp vừa muốn chứng minh bản thân.
Buổi tối, Linh Nhi đứng trên ban công nhìn ra hồ sen. Ánh trăng bạc chiếu lên mặt nước, lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Cô thầm nhủ:
“Dù khó khăn thế nào, con sẽ không bỏ cuộc. Con sẽ mạnh mẽ, và để Hoàng tử thấy giá trị thực sự của con.”
Ở phía xa, Hoàng tử Lạc Dương đứng bên cửa sổ khác, ánh mắt vẫn dõi theo Linh Nhi. Anh không nhìn cô như một phi tần bình thường, mà là người đặc biệt, thông minh và dũng cảm, biết cách thích nghi và dần tỏa sáng giữa cung đình khắc nghiệt. Một câu chuyện mới bắt đầu, mở ra thử thách và cảm xúc mà Linh Nhi chưa từng trải qua.