Buổi sáng trong cung điện, ánh nắng vàng nhạt rót qua các cửa sổ chạm trổ tinh xảo, chiếu xuống nền đá hoa cương lấp lánh. Linh Nhi đứng trước cửa phòng huấn luyện, hít một hơi thật sâu. Tim cô vẫn đập thình thịch sau lần gặp Hoàng tử Lạc Dương hôm trước, nhưng giờ đây, mọi thứ mới thực sự bắt đầu.
Khu huấn luyện là nơi các phi tần được sắp xếp để học nghi thức cung đình, từ cách cúi chào Hoàng đế, dọn đồ lễ, đến cách di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển. Mỗi bước đi đều phải hoàn hảo, bởi nếu sơ sẩy, ánh mắt quan sát của Hoàng tử hoặc các phi tần khác sẽ lập tức ghi nhận.
Linh Nhi quan sát các cô gái khác. Một số đã quen môi trường này, đi lại tự tin, ánh mắt sắc bén, cử chỉ chuẩn mực. Một vài cô khác thì lúng túng, tay chân run rẩy. Cô tự nhủ: “Mình phải thật bình tĩnh. Không được để lộ sợ hãi.”
Ngay khi bước vào, một tiếng cười nhạt vang lên từ góc phòng. Phi tần tóc đen dài, áo lụa hồng nhạt, tiến đến trước mặt Linh Nhi, ánh mắt dò xét:
“Ngươi là người mới đúng không? Gia cảnh bình thường, lại muốn tồn tại nơi này sao?”
Linh Nhi nắm chặt tay, cúi đầu lễ phép:
“Vâng… xin chào.”
Cô gái nhếch môi, giọng châm chọc:
“Cẩn thận đấy. Cung này không phải nơi người ta tha thứ cho kẻ yếu kém.”
Linh Nhi biết, để tồn tại nơi này, không chỉ cần lễ nghi mà còn phải biết quan sát, suy tính và đôi khi đối mặt với âm mưu, đố kỵ.
Buổi học bắt đầu. Nữ quan hướng dẫn cách cúi chào, đi đứng, nhấn nhá từng bước sao cho uyển chuyển mà không bị nặng nề. Linh Nhi tập trung hết sức, nhưng những bước đi đầu còn vụng về khiến vài phi tần lườm cô. Cô thấy xấu hổ nhưng vẫn nhắc nhở: “Đừng để ai thấy sợ hãi. Đây là cơ hội của con.”
Sau vài giờ luyện tập, Linh Nhi được phân công dọn đồ lễ chuẩn bị cho yến tiệc chiều. Khi cô đặt những chén trà lên bàn, bỗng nghe tiếng bước chân nhẹ nhưng dứt khoát. Một bóng người đứng cửa phòng, thanh tú, quyền lực. Linh Nhi ngẩng đầu… tim như ngừng đập.
Hoàng tử Lạc Dương đứng đó, ánh mắt sắc bén nhưng mang sự quan sát và chú ý đặc biệt. Anh tiến đến gần, dừng lại, nhìn vào từng cử chỉ của Linh Nhi khi sắp xếp chén trà. Linh Nhi cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay ẩm ướt, tim đập mạnh.
“Cách cầm chén chưa chuẩn lắm,” Lạc Dương nói, giọng trầm nhưng không gắt. “Nếu chuẩn bị cho Hoàng đế, từng chi tiết nhỏ đều quan trọng.”
Linh Nhi cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Vâng, bệ hạ, em sẽ chú ý hơn.”
Ánh mắt anh liếc quanh phòng, dừng lại một phi tần khác, rồi quay lại Linh Nhi. Một tia tò mò hiện lên trong ánh mắt lạnh lùng ấy. Cô vừa sợ, vừa tò mò, không thể rời mắt khỏi Hoàng tử.
Phi tần tóc hồng trước đó bước đến, nhếch môi cười khẩy:
“Ngươi lại được Hoàng tử quan tâm à? Chắc là nhờ may mắn thôi. Đừng tưởng mọi thứ trong cung dễ dàng.”
Linh Nhi mím môi, chưa kịp đáp, thì Hoàng tử quay sang, giọng lạnh lùng:
“Trong cung, ai cũng có vị trí riêng. Đừng để lời nói người khác làm ảnh hưởng. Hãy tự tin, Linh Nhi.”
Cô ngẩn ra, tim đập mạnh. Lời anh vừa trấn an vừa khích lệ, khiến cô cảm thấy tự tin hơn một chút.
Buổi yến tiệc bắt đầu. Linh Nhi phục vụ trong sảnh lớn, ánh nến phản chiếu trên các bức tường dát vàng, nhạc cụ vang du dương. Các phi tần đi lại nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt cô không rời Hoàng tử Lạc Dương, người ngồi trên ngai cao, quan sát từng hành động trong sảnh.
Một sự cố xảy ra khi một chiếc đĩa trượt khỏi tay Linh Nhi. Cô vội cúi xuống, nhưng bàn tay lạnh lùng, vững chãi của Hoàng tử nâng lấy đĩa an toàn.
“Cẩn thận hơn,” giọng Lạc Dương trầm, ánh mắt tinh ý, dạy cô cách tồn tại trong từng hành động nhỏ.
Linh Nhi đỏ mặt, cúi đầu cảm ơn. Những tiếng xì xào vang quanh, nhưng cô không quan tâm. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một kết nối kỳ lạ: Hoàng tử không chỉ là hình tượng quyền lực, mà còn là người quan sát, hướng dẫn cô, âm thầm nhưng đầy tinh tế.
Buổi yến tiệc kết thúc, Linh Nhi trở về phòng, ngồi trên giường, lòng vẫn hồi hộp. Cô nghĩ về ánh mắt Hoàng tử, những lời dạy ngắn nhưng mạnh mẽ, và về sự khắc nghiệt của phi tần khác. Cô hiểu, cuộc sống nơi cung sẽ không hề dễ dàng. Nhưng trong sâu thẳm, Linh Nhi cảm thấy một sức mạnh mới: cô muốn chứng minh bản thân, không chỉ tồn tại, mà còn để Hoàng tử Lạc Dương nhìn nhận cô là người đặc biệt.
Đêm đến, ánh trăng bạc chiếu qua cửa sổ, Linh Nhi đứng nhìn sân vườn. Hồ sen lấp lánh ánh trăng, tiếng nước róc rách vang lên trong đêm yên tĩnh. Cô thầm nhủ:
“Dù khó khăn thế nào, con sẽ không bỏ cuộc. Con sẽ mạnh mẽ hơn từng ngày.”
Và ở xa, Hoàng tử Lạc Dương đứng bên cửa sổ khác, ánh mắt vẫn hướng về Linh Nhi. Anh quan sát cô không chỉ với tư cách một phi tần, mà là một người đặc biệt, thông minh, dũng cảm, biết thích nghi và dần tỏa sáng giữa cung đình khắc nghiệt.
Một thử thách mới đã bắt đầu, và Linh Nhi đã sẵn sàng đối mặt.