Sáng sớm, Thượng Hải vẫn còn chìm trong màn sương mỏng, những tòa nhà cao tầng nhấp nhô như những con tàu khổng lồ đang trôi lơ lửng giữa biển sương mờ. Trình Nhiễm đứng trước cửa ga tàu điện ngầm, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu lại nhịp tim đang đập dồn dập. Cô gái nhỏ bé từ một thị trấn ven biển giờ đây chính thức bước chân vào thành phố lớn nhất nhì Trung Quốc, nơi mọi thứ đều rực rỡ nhưng cũng không kém phần đáng sợ.
Hành lý duy nhất của cô là một vali nhỏ và một ba lô cũ, bên trong chứa đầy quần áo, hồ sơ, và tất nhiên là cả những ước mơ chưa từng được chạm đến. Cô nhắm mắt một giây, tự nhủ: “Từ hôm nay, mình phải tự lập. Không còn bố mẹ bên cạnh nữa.” Một phần hồi hộp, một phần lo lắng trộn lẫn, khiến Trình Nhiễm cảm thấy đôi vai mình nặng trĩu.
Cô bước vào chiếc thang cuốn dài, nhìn dòng người hối hả xung quanh, cảm giác như mình đang lạc vào một bộ phim không tiếng. Những gương mặt lạnh lùng, những bộ vest cứng nhắc, những đôi giày cao gót sành điệu… tất cả khiến cô tự hỏi liệu mình có thể hòa nhập vào cuộc sống mới này không.
Đến khi ra khỏi ga, Trình Nhiễm lập tức bị choáng bởi dòng xe cộ đông đúc, tiếng còi xe, và ánh sáng phản chiếu từ những tấm kính khổng lồ của các tòa nhà văn phòng. Cô khẽ nhắm mắt một lần nữa, tự nhủ: “Chỉ cần bước thêm một bước nữa, mình sẽ quen thôi.”
Trải qua hơn một tiếng đồng hồ di chuyển từ ga tàu đến tòa nhà công ty, Trình Nhiễm cuối cùng cũng đứng trước Trung tâm tài chính Thượng Hải – SkyBridge Tower, nơi cô sẽ bắt đầu công việc thực tập tại bộ phận Marketing của tập đoàn Hạ Thâm Group. Tòa nhà cao chọc trời với mặt kính phản chiếu ánh nắng, từng tầng như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, khiến Trình Nhiễm cảm giác như đang đứng trước một pháo đài không thể chinh phục.
Cô bước vào sảnh, nơi nhân viên lễ tân chào hỏi bằng nụ cười chuyên nghiệp. “Xin chào, tôi là Trình Nhiễm, hôm nay đến nhận công việc thực tập ạ.” Cô khẽ cúi đầu, giọng nói pha chút run rẩy.
Cô lễ tân mỉm cười nhẹ: “Chào bạn, phòng nhân sự ở tầng 15, thang máy bên trái.”
Trình Nhiễm gật đầu, bước vào thang máy. Cánh cửa đóng lại, cô đứng một mình, nhìn xuống sàn nhà dần xa, rồi nhìn lên trần thang máy, tưởng tượng công việc phía trước sẽ ra sao. Hơn một tuần qua, cô đã đọc hàng chục bài viết về công ty, về tổng giám đốc Hạ Thâm, người mà theo lời đồn là lạnh lùng, khó tính nhưng vô cùng tài năng.
Khi cửa thang máy mở ra, cô bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn của phòng nhân sự. Tường kính trong suốt, ánh sáng chan hòa khắp nơi, bàn ghế bố trí hiện đại, gọn gàng. Một vài nhân viên đang làm việc chăm chú trước màn hình máy tính, đôi lúc cười nói nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp.
“Chào bạn, tôi là Trình Nhiễm, hôm nay đến nhận công việc thực tập.” Cô nhắc lại, bước tới bàn lễ tân. Một cô gái trẻ đưa cho cô một tập hồ sơ và vài tờ giấy cần ký.
Sau khi hoàn tất thủ tục, Trình Nhiễm được một nhân viên dẫn đi tham quan văn phòng. Cô đi theo, mắt không rời khỏi từng chi tiết: những bảng quảng cáo dự án, những mẫu sản phẩm mới, những phòng họp sang trọng với màn hình LED khổng lồ. Cô cảm thấy mình nhỏ bé giữa thế giới xa hoa và năng động này, nhưng đồng thời cũng tràn đầy hứng khởi.
“Đây là khu vực Marketing, bạn sẽ ngồi tại bàn số 17, góc gần cửa sổ. Người hướng dẫn bạn là chị Lâm, cô ấy sẽ chỉ dẫn tất cả công việc trong tuần đầu.” Cô hướng dẫn chỉ tay về phía một cô gái đang gõ máy tính.
Trình Nhiễm gật đầu, bước tới bàn. Cô cảm giác tim mình đập mạnh, tay hơi run khi đặt ba lô xuống. Chị Lâm nhìn cô với nụ cười thân thiện: “Chào bạn, mình là Lâm Thanh, sẽ hướng dẫn bạn trong tuần đầu. Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Trình Nhiễm đáp lại bằng một nụ cười nhỏ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng Marketing mở ra, một người đàn ông bước vào. Anh cao ráo, gương mặt sắc sảo, ánh mắt nhìn mọi người như đang tính toán từng chi tiết. Mái tóc đen óng, mặc vest xám vừa vặn, anh mang một vẻ lạnh lùng đến mức khiến không khí trong phòng như tạm ngừng.
Trình Nhiễm không biết tại sao, nhưng tim cô đập mạnh hơn khi ánh mắt anh vô tình quét qua cô. Đó là Hạ Thâm, tổng giám đốc của công ty, người mà trước giờ cô chỉ nghe tên trong các bài báo công sở. Anh đi thẳng đến bàn làm việc, cúi đầu xem tài liệu, hoàn toàn không để ý đến cô. Nhưng chỉ một khoảnh khắc, Trình Nhiễm cảm nhận được sự nghiêm túc, sắc bén trong ánh mắt anh, khiến cô vừa tò mò vừa e dè.
Ngày đầu tiên làm việc trôi qua chậm chạp nhưng cũng đầy hứng khởi. Trình Nhiễm học cách sử dụng phần mềm của công ty, tìm hiểu quy trình dự án, và cố gắng ghi nhớ tên từng đồng nghiệp. Mọi thứ mới mẻ đến mức cô cảm thấy mệt nhưng lại không muốn nghỉ ngơi, sợ bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.
Khi đồng hồ điểm 6 giờ chiều, văn phòng gần như vắng lặng. Trình Nhiễm cất hồ sơ, chuẩn bị ra về. Vừa bước ra thang máy, cô vô tình va vào một người, khiến tập hồ sơ trong tay rơi vung vãi. Cô sững sờ khi nhận ra người đó chính là Hạ Thâm.
“Cẩn thận hơn một chút.” Giọng anh lạnh lùng, nhưng không gay gắt, chỉ đơn giản là cảnh báo. Trình Nhiễm đỏ mặt, lắp bắp: “Xin lỗi… tôi… tôi không chú ý.”
Hạ Thâm nhặt tập hồ sơ giúp cô, ánh mắt thoáng nhìn qua tập hồ sơ lộn xộn, rồi trao lại cho cô. “Không sao. Lần sau nhớ chú ý.”
Trình Nhiễm cúi đầu, cảm giác vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, nhưng cũng khó hiểu sao tim cô lại đập nhanh hơn bình thường. Khoảnh khắc ấy, giữa dòng người hối hả, giữa ánh sáng vàng ấm áp của buổi chiều, Trình Nhiễm nhận ra rằng mình vừa gặp gỡ một người sẽ thay đổi rất nhiều trong cuộc sống của cô.
Khi ra khỏi tòa nhà, cô đứng nhìn dòng xe cộ, hít một hơi thật sâu. Thành phố này vẫn là biển sương mù mênh mông, nhưng Trình Nhiễm cảm thấy lòng mình tràn đầy quyết tâm. Ngày đầu tiên ở Thượng Hải kết thúc, nhưng hành trình mới thực sự chỉ vừa bắt đầu.
Cô mỉm cười với bản thân: “Mình sẽ cố gắng. Mình sẽ không bỏ cuộc. Và… mình sẽ hiểu được người đàn ông kia, dù mới gặp chỉ vài phút thôi.”
Ánh nắng chiều len lỏi qua những tòa nhà, phản chiếu trên mặt kính của SkyBridge Tower, như hứa hẹn một khởi đầu mới đầy bất ngờ. Trình Nhiễm bước đi, không còn bỡ ngỡ nữa, mà tràn đầy quyết tâm, sẵn sàng chinh phục thành phố sương mù này, và cả con người lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn mang tên Hạ Thâm.