ánh trăng trong thành phố sương mù

Chương 2: Cuộc gặp gỡ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ hai, Thượng Hải vẫn còn chìm trong sương mỏng, những tòa nhà cao tầng lấp ló sau làn sương như những bóng ma khổng lồ. Trình Nhiễm bước ra khỏi căn hộ thuê, ba lô trên vai và hồ sơ thực tập trong tay, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Ngày đầu tiên đã trôi qua suôn sẻ, nhưng cô biết mình không thể chỉ dựa vào sự may mắn nữa. Ngày thứ hai sẽ là lúc cô phải thể hiện mình thực sự trong môi trường công ty đầy cạnh tranh.

Cô bước lên tàu điện ngầm, ngồi một mình cạnh cửa sổ, mắt nhìn dòng người vội vã qua lại, tâm trí vẫn không ngừng lặp lại hình ảnh Hạ Thâm ngày hôm qua. Ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sắc bén, gương mặt như được điêu khắc hoàn hảo, mái tóc đen óng mượt. Cô không hiểu tại sao, nhưng trái tim lại rung động khi nhớ đến khoảnh khắc anh nhặt tập hồ sơ rơi.

Khi tới tầng 15 của SkyBridge Tower, Trình Nhiễm hít một hơi thật sâu, bước vào phòng Marketing. Không khí trong phòng buổi sáng khác hẳn với chiều hôm qua; mọi người hối hả hơn, bàn ghế sắp xếp gọn gàng, những màn hình máy tính sáng lấp lánh. Chị Lâm Thanh đang đứng hướng dẫn một nhóm nhân viên mới, nhìn Trình Nhiễm và cười: “Sáng nay bắt đầu với dự án mới nhé, bạn sẽ theo dõi phần nghiên cứu thị trường. Không sao đâu, cứ làm từ từ.”

Trình Nhiễm gật đầu, ngồi xuống bàn số 17. Cô mở máy tính, tập trung đọc các báo cáo về chiến dịch quảng cáo sắp tới. Mọi thứ dường như trôi qua êm ả cho đến khi cô nghe tiếng gọi từ bên cạnh:

“Trình Nhiễm, có thể mang bộ hồ sơ này đến phòng họp 3 không?” Một giọng nói nữ vang lên, giọng nói vừa thân thiện vừa rõ ràng.

Cô gật đầu, cầm tập hồ sơ trên tay, đứng dậy. Nhưng khi quay sang phía cửa, cô va phải một chiếc ghế, khiến hồ sơ trượt khỏi tay, bay vung vãi trên sàn. Cô giật mình, cúi xuống nhặt từng tờ một, tim đập nhanh vì xấu hổ.

Trong lúc loay hoay, Trình Nhiễm cảm giác có một đôi chân dừng lại ngay bên cạnh. Cô nhìn lên, và… tim như ngừng đập. Người đứng trước mặt cô không ai khác chính là Hạ Thâm. Anh khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh nhưng không hề gay gắt, nhìn cô nhặt hồ sơ.

“Cẩn thận hơn chút, hồ sơ quan trọng đấy.” Giọng anh trầm, dứt khoát.

Trình Nhiễm đỏ mặt, cúi đầu: “Xin lỗi… tôi… tôi không chú ý.” Tay vẫn run run nhặt những tờ giấy rơi xuống. Anh bước tới, cúi người nhặt một số tờ rơi ngoài tầm với của cô, trao lại cho cô mà không nói thêm gì.

Cô thầm nghĩ: Đây là ấn tượng đầu tiên của mình với tổng giám đốc sao? Thật tệ hại…

Sau khi hoàn tất, Hạ Thâm đi thẳng, không quay đầu nhìn lại. Trình Nhiễm thở dài, tự nhủ sẽ phải cẩn thận hơn, nhưng đồng thời không thể giấu được sự tò mò. Anh thực sự rất lạnh lùng, nhưng có điều gì đó khiến cô không thể rời mắt.

Buổi sáng tiếp tục với những nhiệm vụ nhỏ. Trình Nhiễm được giao thu thập dữ liệu khách hàng, nhập liệu vào bảng excel. Cô tập trung tối đa, cố gắng không để xảy ra thêm bất kỳ sai sót nào. Nhưng vừa bước ra để in báo cáo, cô vô tình va phải một đồng nghiệp khác, giấy tờ bay tứ tung. Lần này, cô chỉ biết thở dài.

“Bạn cần giúp không?” Một giọng nam khác cất lên. Trình Nhiễm ngước nhìn, nhưng không phải Hạ Thâm, mà là một nhân viên thực tập khác, anh ta chỉ cười nhẹ, nhặt giúp cô vài tờ giấy. Trình Nhiễm cảm thấy may mắn phần nào, nhưng trong lòng vẫn tự nhủ: Phải tập trung hơn, không được mắc lỗi nữa.

Đúng lúc đó, chị Lâm Thanh đi qua, nhắc nhở: “Trình Nhiễm, nhớ rằng công việc này cần sự chính xác tuyệt đối. Dữ liệu sai một chút cũng có thể ảnh hưởng tới cả chiến dịch.”

Cô gật đầu, im lặng tiếp tục công việc. Nhưng trong lúc nhấn enter gửi bảng dữ liệu, màn hình hiển thị thông báo lỗi. Trình Nhiễm loay hoay sửa chữa, vừa bực mình vừa sợ bị phê bình. Và rồi, bước chân quen thuộc vang lên. Hạ Thâm đứng ở cửa, ánh mắt như nhìn thấu mọi chi tiết.

“Để tôi giúp.” Anh bước đến, lướt tay qua bàn phím, nhanh chóng sửa lỗi. Trình Nhiễm ngạc nhiên, chưa kịp nói gì, anh đã quay đi như chưa từng xuất hiện.

Cô thở dài một lần nữa, cảm giác vừa bực vừa khâm phục. Người đàn ông này thật đáng sợ, nhìn anh như thể mọi thứ xung quanh đều nhỏ bé và yếu đuối…

Buổi trưa, Trình Nhiễm cùng các thực tập sinh khác đi ăn tại căng tin công ty. Cô ngồi một góc, lặng lẽ quan sát mọi người, vẫn nhớ đến khoảnh khắc Hạ Thâm xuất hiện. Có cảm giác vừa muốn gần, vừa muốn tránh xa.

Chiều đến, phòng Marketing rộn rã hơn với dự án mới. Trình Nhiễm được giao nhiệm vụ chuẩn bị báo cáo về khách hàng mục tiêu cho buổi họp ngày mai. Cô căng thẳng, lo lắng về việc làm sao trình bày dữ liệu thật chính xác.

Đang miệt mài soạn slide, cô bất ngờ nghe tiếng gọi: “Trình Nhiễm, gửi hồ sơ này cho tôi.” Giọng nói trầm lạnh, quen thuộc. Cô quay lại, và đúng lúc đó, tay cô vấp vào sợi dây điện dưới bàn, khiến hồ sơ trượt khỏi tay, rơi trúng bàn Hạ Thâm.

Anh ngước nhìn, ánh mắt sắc lạnh nhưng không hề giận dữ, chỉ nhìn cô với vẻ chần chừ khó giải thích. Trình Nhiễm đỏ bừng mặt, vội vàng cúi xuống nhặt hồ sơ, thốt lên: “Xin lỗi, tôi… tôi thật sự không cố ý!”

Hạ Thâm chỉ nhíu mày, rồi thở dài, cúi người nhặt một vài tờ giấy rơi vãi, trao lại cho cô: “Lần sau cẩn thận hơn.” Giọng nói bình thản, nhưng trong lòng Trình Nhiễm, nó như tiếng sấm đánh thẳng vào tim cô.

Sau sự cố này, cô ngồi xuống, tay vẫn run run. Chị Lâm Thanh nhìn cô cười nhẹ: “Đừng quá lo, mọi người ai cũng có lúc gặp sự cố. Chỉ cần rút kinh nghiệm thôi.”

Trình Nhiễm gật đầu, nhưng lòng vẫn lo lắng. Ấn tượng đầu tiên với Hạ Thâm rõ ràng là… rất xấu. Cô tự nhủ sẽ phải nỗ lực hơn, không để anh nhìn thấy sự vụng về này thêm lần nữa.

Khi kết thúc ngày làm việc, Trình Nhiễm bước ra ngoài tòa nhà, nhìn dòng xe cộ, hít một hơi thật sâu. Thành phố sương mù vẫn hiện ra trước mắt, nhưng cô không còn cảm giác lạc lõng như ngày đầu tiên nữa. Ngày hôm nay, dù ấn tượng với Hạ Thâm không tốt, nhưng cô học được một bài học quý giá: trong môi trường mới, sai lầm là điều không tránh khỏi, nhưng quan trọng là biết cách đứng dậy và tiếp tục bước đi.

Cô bước lên taxi, nhìn về phía SkyBridge Tower, hình ảnh Hạ Thâm thấp thoáng qua cửa kính khiến cô vừa lo lắng vừa tò mò. Một ngày dài, một tai nạn nhỏ, nhưng anh ấy… thật sự khó quên.

Và trong thâm tâm, Trình Nhiễm biết rằng, dù chỉ mới gặp, Hạ Thâm sẽ là người quan trọng, người mà cô sẽ phải đối mặt nhiều lần trong tương lai. Thành phố sương mù rộng lớn này vừa hứa hẹn cơ hội, vừa thách thức, và cô, với cả trái tim đầy nhiệt huyết, sẵn sàng đối mặt với tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×