Tháng Mười, Thượng Hải mang một vẻ đẹp dịu dàng, không còn nóng nực của mùa hè nhưng cũng chưa lạnh giá của mùa đông. Văn phòng Marketing của công ty dồn tất cả sự chuẩn bị cho sự kiện hàng năm – tiệc tri ân khách hàng và nhân viên. Đây là dịp quan trọng, không chỉ để công ty thể hiện hình ảnh chuyên nghiệp mà còn là cơ hội để nhân viên thể hiện năng lực và tinh thần hợp tác.
Trình Nhiễm bước vào văn phòng từ sáng sớm, tay cầm danh sách công việc và các tài liệu liên quan đến chương trình. Dù đã có kinh nghiệm với nhiều dự án, nhưng việc chuẩn bị cho sự kiện lớn như thế này khiến cô cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết. Nhất là khi Hạ Thâm – người cô vừa nhận ra mình có cảm giác đặc biệt – sẽ trực tiếp tham gia giám sát toàn bộ sự kiện.
Ngay khi bước vào, cô thấy Hạ Thâm đang đứng giữa phòng, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng nhân viên. Anh mặc vest tối màu, gọn gàng, dáng đi uy nghiêm nhưng vẫn có một sự nhẹ nhàng tinh tế. Trình Nhiễm cảm nhận tim mình đập nhanh, vừa háo hức vừa lo lắng. Hôm nay… mình phải thật tập trung, không chỉ vì công việc mà còn để thể hiện mình trong mắt anh.
Buổi sáng trôi qua với việc kiểm tra từng chi tiết: ánh sáng, âm thanh, sắp xếp bàn ghế, đồ uống và thực đơn. Trình Nhiễm dường như làm việc một mình, nhưng đồng thời phải điều phối và kiểm tra công việc của các đồng nghiệp khác, đặc biệt là Lâm Diệp – người vẫn thường tìm cách gây khó dễ.
Khi đang kiểm tra âm thanh, Trình Nhiễm bất ngờ nghe thấy tiếng rổ trúng chân bàn và vài chiếc cốc rơi vỡ. Cô giật mình, vội chạy tới kiểm tra thì phát hiện một nhân viên chưa quen thao tác sai, khiến hệ thống âm thanh bị tạm thời gián đoạn. Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Hạ Thâm bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán: “Xử lý ngay. Cậu và Trình Nhiễm phối hợp để ổn định tình hình.” Giọng anh dứt khoát, không để ai phản đối. Trình Nhiễm hít một hơi thật sâu, nhận ra đây là cơ hội để chứng minh năng lực và sự bình tĩnh của mình.
Cô và Hạ Thâm lập tức phối hợp, phân công nhân viên kiểm tra lại các thiết bị, điều chỉnh âm thanh, đảm bảo ánh sáng, và bố trí lại không gian tổ chức. Trong quá trình này, Trình Nhiễm cảm nhận được sự uy nghiêm và nhanh nhạy của Hạ Thâm, đồng thời nhận ra cách anh hướng dẫn cô một cách tinh tế, không áp đặt nhưng vẫn hiệu quả.
Mỗi lần anh đưa ra một gợi ý, cô vừa hồi hộp vừa cảm thấy an tâm. Dù ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng sự phối hợp nhịp nhàng khiến cô cảm nhận rõ ràng sự tin tưởng gián tiếp. Cô tự nhủ: Có lẽ, khoảng cách giữa mình và anh đang dần được hạ nhiệt nhờ công việc chung này.
Nhưng không lâu sau, một sự cố khác xảy ra: hệ thống trình chiếu bị lỗi ngay trước khi buổi tiệc bắt đầu, khiến các đồng nghiệp xung quanh hoang mang. Trình Nhiễm lập tức lấy laptop dự phòng, kết nối dữ liệu, nhưng vẫn chưa khởi động được màn hình chiếu.
Hạ Thâm bước tới, ánh mắt nghiêm nghị: “Để tôi làm thử. Cậu tập trung kiểm tra các thiết bị khác, đảm bảo âm thanh và ánh sáng ổn định.”
Trình Nhiễm gật đầu, nhanh chóng làm theo hướng dẫn. Trong quá trình phối hợp, họ đứng gần nhau, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau. Mỗi lần như vậy, tim Trình Nhiễm lại nhói lên, vừa hồi hộp vừa cảm thấy một sự thân thuộc kỳ lạ. Cô nhận ra rằng, cảm giác đặc biệt với Hạ Thâm không còn chỉ là hồi hộp hay tò mò, mà dần trở thành sự quan tâm và cảm giác ấm áp khi được gần anh.
Sau vài phút căng thẳng, hệ thống trình chiếu hoạt động trở lại, âm thanh và ánh sáng đều ổn định. Buổi tiệc có thể bắt đầu đúng giờ. Các nhân viên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp lực vừa tan biến, thay vào đó là sự hào hứng và phấn khích.
Trong lúc mọi người chuẩn bị bước vào khán phòng, Hạ Thâm quay sang Trình Nhiễm, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói trầm: “Hôm nay cậu làm tốt. Nhờ sự phối hợp của cậu mà tình hình ổn định nhanh chóng.”
Trình Nhiễm mỉm cười nhẹ, cảm giác tự hào xen lẫn ấm áp tràn ngập trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô nhận được lời khen trực tiếp từ Hạ Thâm sau nhiều lần làm việc cùng nhau. Cô thầm nhủ: Công việc đã giúp chúng mình gần nhau hơn. Khoảng cách trước đây dường như đang được hạ nhiệt dần.
Buổi tiệc bắt đầu, ánh sáng lung linh, âm nhạc sôi động, khách mời dần đến. Trình Nhiễm cùng Hạ Thâm đứng ở khu vực điều phối, đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Trong khoảnh khắc họ phối hợp ăn ý, Trình Nhiễm cảm nhận rõ ràng một sự kết nối tinh tế: không cần lời nói nhiều, chỉ cần ánh mắt, cử chỉ, mọi thứ đã được hiểu nhau.
Nhưng giữa không khí vui vẻ, một chút hiểu lầm nho nhỏ xảy ra: một đồng nghiệp khác, do ghen tị, vô tình lan truyền thông tin rằng Trình Nhiễm và Hạ Thâm có mối quan hệ đặc biệt. Dù chỉ là tin đồn chưa xác thực, nhưng nó khiến không khí căng thẳng trong vài phút, Trình Nhiễm cảm thấy đỏ mặt và hơi bối rối.
Hạ Thâm nhận ra ngay, anh bước tới, đặt tay nhẹ lên vai cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Bỏ qua những lời đồn thổi. Tập trung vào công việc, đừng để những chuyện ngoài lề làm ảnh hưởng.”
Lời nói của anh vừa nghiêm nghị vừa bảo vệ, khiến Trình Nhiễm cảm thấy vừa an tâm vừa rung động. Cô mỉm cười, nhắm mắt hít một hơi sâu, nhận ra khoảng cách giữa họ đã được hạ nhiệt, ít nhất là trong khoảnh khắc phối hợp công việc và đối mặt sự cố.
Cả buổi tiệc diễn ra suôn sẻ, khách mời hài lòng, nhân viên đều cảm thấy tự hào về sự chuẩn bị và tổ chức. Khi tiệc kết thúc, Trình Nhiễm và Hạ Thâm đứng lại dọn dẹp một số chi tiết nhỏ, ánh mắt chạm nhau thoáng qua, nhưng không ai nói lời nào. Chỉ có sự phối hợp nhịp nhàng, sự thấu hiểu và cảm giác gần gũi mà họ vừa trải qua.
Trên đường về nhà, Trình Nhiễm nhìn dòng sông Hoàng Phố phản chiếu ánh đèn vàng lung linh. Cô mỉm cười một mình, thầm nhủ: Ngày hôm nay, mình không chỉ vượt qua áp lực công việc, mà còn cảm nhận rõ ràng mối liên kết đặc biệt với Hạ Thâm. Khoảng cách trước đây đã được hạ nhiệt, và mình nhận ra rằng công việc đôi khi cũng là cầu nối để hiểu nhau hơn.
Ngồi bên khung cửa sổ căn hộ, nhâm nhi tách trà nóng, cô nhìn ra thành phố mờ ảo trong sương. Trình Nhiễm nhận ra rằng, mỗi sự kiện, mỗi thử thách và cả những khoảnh khắc phối hợp công việc đều giúp cô và Hạ Thâm gần nhau hơn, không chỉ về năng lực mà còn về sự thấu hiểu và cảm xúc tinh tế.
Trong lòng cô, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp tràn ngập. Cô tự nhủ: Ngày mai, mình sẽ tiếp tục cố gắng, không chỉ để chứng minh năng lực, mà còn để hiểu anh nhiều hơn, gần anh hơn, và có thể… từng bước thừa nhận cảm giác đặc biệt trong lòng mình.