Sáng thứ tư, Trình Nhiễm bước vào văn phòng với tâm trạng khác hẳn mọi ngày. Sau những ngày dồn sức hoàn thành dự án, đối mặt với áp lực công việc và mâu thuẫn với đồng nghiệp, cô bắt đầu nhận ra một cảm giác lạ lùng len lỏi trong tim. Cô không chắc đó là gì, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hạ Thâm, tim cô đều đập nhanh hơn bình thường, và cô thấy mình vừa háo hức vừa lo lắng.
Cả buổi sáng trôi qua, công việc vẫn căng thẳng nhưng dường như Trình Nhiễm không còn quá mệt mỏi hay áp lực. Mỗi lần Hạ Thâm bước vào phòng, ánh mắt cô không còn chỉ dừng ở sự lo lắng hay sợ hãi, mà bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ: dáng đi thẳng tắp, cử chỉ nhẹ nhàng khi quan sát báo cáo, cách anh lắng nghe và đưa ra nhận xét.
Trình Nhiễm bắt đầu tự hỏi: Sao mình lại quan tâm đến những chi tiết nhỏ như vậy? Tại sao cảm giác tim mình lại lộn xộn mỗi khi anh nói một câu chuyện bình thường hay nhìn mình chỉ vài giây?
Đến giờ nghỉ trưa, cô định bụng ra ngoài ăn nhanh, nhưng lại bất ngờ gặp Hạ Thâm cũng bước ra cùng. Anh cầm một chiếc hộp cà phê, ánh mắt nhìn Trình Nhiễm thoáng chút ngạc nhiên.
“Cậu ra ngoài ăn trưa à?” Giọng anh bình thường nhưng có phần quan tâm.
Trình Nhiễm hơi đỏ mặt, gật đầu: “Dạ… tôi định ăn nhanh rồi quay lại bàn làm việc.”
Hạ Thâm nhíu mày, nhìn cô một lúc, rồi cười nhẹ: “Thế đi cùng tôi, tôi biết một quán không xa văn phòng, vừa ngon vừa nhanh.”
Trình Nhiễm giật mình, cảm giác vừa bất ngờ vừa háo hức. Cô thầm nhủ: Hôm nay sao mọi thứ lại trở nên khác lạ thế này? Anh ấy mời mình đi ăn trưa sao?
Trên đường đến quán, cả hai nói chuyện một cách bình thường, nhưng Trình Nhiễm nhận ra tim mình đập nhanh hơn hẳn so với mọi ngày. Mỗi câu nói của Hạ Thâm, mỗi cái nhướn mày hay nụ cười nhẹ đều khiến cô vừa hồi hộp vừa tò mò.
Trong quán, Hạ Thâm đặt hai phần cơm xuống bàn, ánh mắt dừng lại trên Trình Nhiễm: “Hôm nay cậu làm việc chăm chỉ, nên cần nghỉ ngơi. Đừng quá áp lực nữa.”
Trình Nhiễm đỏ mặt, cười gượng: “Dạ… cảm ơn anh.” Nhưng trong lòng, cô cảm thấy ấm áp, như thể lời nói bình thường ấy chứa đựng sự quan tâm đặc biệt mà cô chưa từng nhận ra trước đây.
Khi ăn, họ nói về dự án, về công việc, nhưng không khí không còn căng thẳng. Trình Nhiễm bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ: cô không chỉ quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng hay sự nghiêm nghị của Hạ Thâm nữa, mà còn cảm thấy háo hức khi anh cười, muốn nghe anh nói nhiều hơn, muốn hiểu anh hơn.
Cô tự nhủ: Đây là cảm giác gì vậy? Mình… mình có thích Hạ Thâm sao? Suy nghĩ ấy khiến tim cô đập loạn nhịp, mặt nóng bừng. Cô tự hỏi bản thân, cảm giác này liệu có phải là tình cảm đặc biệt hay chỉ là sự ngưỡng mộ vì năng lực và thái độ nghiêm túc của anh.
Hạ Thâm dường như nhận ra sự thay đổi trong cô, nhưng không nói gì. Anh lắng nghe cô giải thích một vài chi tiết trong báo cáo, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng tràn đầy sự quan sát tinh tế. Mỗi lần nhìn vào mắt anh, Trình Nhiễm cảm giác tim mình như bị kìm chặt, vừa lo lắng vừa háo hức.
Sau bữa trưa, họ trở về văn phòng. Trên đường đi, Trình Nhiễm cố gắng tập trung vào công việc, nhưng trong đầu vẫn vang lên những câu nói và ánh mắt của Hạ Thâm. Cô nhận ra rằng, lần đầu tiên trong đời, cô vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng, vừa muốn gần gũi nhưng lại sợ hãi.
Về đến bàn làm việc, cô ngồi xuống, mở laptop và rà soát dữ liệu, nhưng tay run run vì cảm xúc còn đang rối loạn. Cô cố gắng tập trung, nhưng hình ảnh Hạ Thâm vẫn lởn vởn trong đầu. Cô tự nhủ: Mình phải bình tĩnh. Cảm xúc này không thể làm mình mất tập trung.
Cả buổi chiều, Trình Nhiễm hoàn thành nhiều báo cáo, chỉnh sửa biểu đồ, chuẩn bị cho buổi họp sáng mai. Nhưng trong lòng cô vẫn tràn đầy cảm giác bất ngờ về chính mình – về cảm giác đặc biệt mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Khi tan làm, cô đi bộ trên con phố vắng, nhìn ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt nước. Thành phố sương mù mờ ảo, nhưng với Trình Nhiễm, nó như gợi nhắc cô về cảm giác mới mẻ trong lòng. Cô nhận ra rằng, Hạ Thâm không chỉ là sếp khó tính, mà còn là người khiến cô rung động, khiến cô tò mò, khiến cô muốn hiểu và gần gũi.
Về đến căn hộ, Trình Nhiễm ngồi bên khung cửa sổ, nhâm nhi tách trà nóng, nhìn dòng sông Hoàng Phố phản chiếu ánh đèn lung linh. Cô nhận ra cảm giác của mình ngày càng rõ ràng: mỗi lần nhìn Hạ Thâm, tim cô lại đập nhanh; mỗi lần nghe anh nói, cô lại muốn nghe nhiều hơn; mỗi lần thấy anh cười, cô lại cảm thấy vui lạ thường.
Cô nhắm mắt, thở dài một cách nhẹ nhõm, nhưng trong lòng tràn đầy băn khoăn: Liệu đây có phải là tình cảm thật sự? Mình có nên thừa nhận cảm giác này không? Và Hạ Thâm… liệu anh có nhận ra cảm giác đặc biệt mà mình dành cho anh không?
Đêm khuya, khi thành phố chìm trong ánh đèn vàng, Trình Nhiễm vẫn ngồi bên bàn làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhận ra một điều quan trọng: cảm giác bất ngờ này, dù khiến cô hồi hộp và lo lắng, nhưng cũng là động lực để cô tiếp tục cố gắng, trưởng thành và khám phá bản thân.
Cô tự nhủ: Ngày mai, mình sẽ vẫn tập trung vào công việc, nhưng cũng sẽ chú ý cảm xúc của bản thân. Cảm giác này có thể là thử thách, nhưng cũng là cơ hội để mình hiểu mình hơn… và có lẽ, hiểu Hạ Thâm hơn.
Trên bầu trời đêm mờ ảo, ánh trăng len lỏi qua những tòa nhà cao tầng, chiếu sáng dòng sông Hoàng Phố. Trình Nhiễm nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ tách trà trong tay, và mỉm cười một cách nhẹ nhàng. Cảm giác bất ngờ này – vừa hồi hộp, vừa ngại ngùng, vừa háo hức – sẽ là bước ngoặt trong trái tim cô, khiến cô không chỉ trưởng thành trong công việc, mà còn dần nhận ra tình cảm đặc biệt dành cho Hạ Thâm.