Ánh đèn hành lang vàng vọt buông xuống thềm gỗ lát bóng loáng của căn biệt thự. Mười giờ tối, giờ giới nghiêm của gia đình họ Thẩm.
Thẩm Diên – người thừa kế của tập đoàn Kiến Trúc Thẩm Thị – đứng tựa vào khung cửa phòng ngủ chính. Áo sơ mi trắng hơi rộng buông lỏng trên người, chiếc cà vạt đen được nới lỏng tạo nên vẻ tùy tiện đầy mệt mỏi sau một ngày làm việc dài. Đôi mắt sắc lạnh và sâu thẳm của anh đang dán chặt vào căn phòng đối diện, căn phòng vừa được dọn dẹp để chào đón chủ nhân mới.
Căn phòng của Mộc Lam. Cô em gái nuôi vừa chuyển đến.
Trước khi cô bé đến, Thẩm Diên chưa từng biết thế nào là sự xáo trộn hay một cảm xúc không thể kiểm soát. Cuộc đời anh được sắp xếp gọn gàng như các tệp hồ sơ trên bàn làm việc: logic, lạnh lùng, và tuyệt đối không có chỗ cho những cảm xúc dư thừa.
Mộc Lam là con gái của một người bạn cũ của bố mẹ anh, người đã qua đời vì tai nạn giao thông. Việc nhận nuôi cô bé được quyết định trong vòng một tuần, không có bất kỳ sự phản đối nào, kể cả từ anh. Bởi vì, cô bé mười tám tuổi đó quá đỗi yếu ớt và dễ vỡ.
"Anh, em... em có thể giúp anh mang vali được không?"
Mộc Lam đứng nép mình ở cuối hành lang. Cô mặc một chiếc áo phông cũ sờn màu, mái tóc đen dài rủ xuống che gần hết khuôn mặt. Dáng người cô nhỏ bé, gần như bị nuốt chửng bởi chiếc vali quá khổ. Sự ngại ngùng toát ra từ mọi cử chỉ khiến cô trông như một chú mèo nhỏ bị lạc vào nhà hổ.
Thẩm Diên khẽ nhíu mày. Anh là người ghét sự rườm rà và chậm chạp. Anh bước đến, không nói một lời, giật mạnh chiếc vali khỏi tay cô.
"Không cần thiết. Em chỉ cần giữ im lặng và đi thẳng vào phòng mình," giọng anh trầm thấp, mang theo hơi lạnh của đêm. "Ở đây có quy tắc. Anh sẽ nhắc lại lần cuối. Một khi đã bước vào đây, em là một thành viên của gia đình, và em phải tuân thủ."
Mộc Lam rụt tay lại, sự tiếp xúc đột ngột khiến da thịt cô nóng ran. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt to tròn, ướt át, phản chiếu ánh đèn neon lấp lánh như sương đêm. Cô không biết nên đáp lời thế nào. Cô chỉ kịp nhìn thấy chiếc cổ rắn chắc, xương quai xanh lộ rõ dưới lớp vải sơ mi mỏng và mùi hương bạc hà lạnh đặc trưng của anh. Mùi hương ấy khiến mọi giác quan của cô tê dại.
Thẩm Diên thả chiếc vali xuống trước cửa phòng cô, tạo ra một tiếng động cộp khô khốc.
"Đây là phòng em. Phòng anh đối diện. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, em hãy tự giải quyết. Đừng làm phiền anh."
Nói xong, anh quay lưng bước đi. Nhưng khi đi ngang qua cô, ngón tay anh chạm hờ vào cánh tay cô một khoảnh khắc ngắn ngủi – một sự chạm nhẹ, vô tình – nhưng đủ để khiến da cô nổi gai ốc.
Mộc Lam ngây người đứng nhìn bóng lưng cao lớn của anh bước vào phòng. Cánh cửa đối diện đóng lại, tạo nên một ranh giới vô hình nhưng kiên cố.
Cô bước vào căn phòng mới của mình. Mọi thứ đều sạch sẽ, mới tinh, không có dấu vết của người lạ. Nó quá lớn, quá đẹp, quá xa lạ so với căn phòng nhỏ bé cô từng ở.
Cô ngồi xuống mép giường, cảm nhận sự mềm mại của tấm nệm xa xỉ. Đột nhiên, mọi sự mệt mỏi và tủi thân ập đến. Cô siết chặt nắm tay, cố gắng không khóc.
Mình phải mạnh mẽ. Mình không thể làm phiền anh ấy.
Cô tự nhắc nhở bản thân rằng Thẩm Diên là người tốt, là người đã cho cô một mái nhà. Anh là Anh Trai Nuôi. Một danh xưng được đặt ra để kéo giãn khoảng cách giữa họ, để cô không quên địa vị của mình.
Nhưng trong màn đêm tĩnh lặng, khi cô nghe thấy tiếng nước chảy nhẹ từ phòng tắm của anh ở căn phòng đối diện, trái tim cô lại đập rộn ràng một cách khó hiểu. Cô không dám tưởng tượng, nhưng bộ não vô thức của cô lại vẽ ra hình ảnh anh trong phòng tắm, mái tóc ướt đẫm, cơ bắp cuồn cuộn dưới làn nước.
Một dòng điện nóng bỏng chạy dọc sống lưng. Mộc Lam đỏ mặt, nhanh chóng lắc đầu để xua đi suy nghĩ tội lỗi đó.
Không, anh ấy là anh trai mình.
Trong khi đó, ở căn phòng đối diện.
Thẩm Diên đứng dưới vòi sen, nước nóng xả thẳng xuống lồng ngực vạm vỡ. Anh không thể gột sạch được cảm giác kỳ lạ còn vương lại trên tay mình – sự mềm mại và hơi ấm của da thịt Mộc Lam.
Anh không biết điều gì đang xảy ra với mình. Anh đã gặp vô số người phụ nữ quyến rũ trong công việc, nhưng chưa từng có ai khiến anh mất đi sự bình tĩnh như cô bé này.
Càng cố gắng gạt bỏ, hình ảnh đôi mắt ướt át, bối rối của cô càng hiện rõ trong đầu anh. Sự ngây thơ của cô, sự dễ bị tổn thương của cô, lại kích thích một thứ cảm xúc chiếm hữu đen tối và nguy hiểm bên trong anh.
Anh bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Ánh mắt anh không tự chủ được mà hướng về phía cửa sổ. Ánh trăng chiếu sáng, anh tưởng tượng cô bé đang làm gì trong căn phòng kia.
Cô bé có đang ngủ không? Cô bé có lạnh không?
Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Rõ ràng anh vừa nói không muốn bị làm phiền. Nhưng anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình, căng như dây đàn, kết nối hai căn phòng đối diện này.
Thẩm Diên đi đến ngăn kéo, lấy ra chiếc bật lửa và hộp thuốc lá. Anh chưa từng hút thuốc trong phòng, nhưng đêm nay, anh cần một thứ gì đó để dằn lại sự căng thẳng đang bùng lên bên trong.
Anh châm thuốc, hít sâu một hơi. Khói thuốc quyện vào mùi bạc hà, tạo nên một hương vị cay đắng và kích thích.
Anh nhả khói, nhìn làn khói tan đi trong không khí. Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên trong căn phòng trống:
"Mộc Lam... Em đến đúng lúc thật."
Đúng lúc để khuấy động cái vẻ ngoài hoàn hảo, lạnh lùng của anh.
Anh biết, anh phải kìm hãm bản thân. Cô là em gái nuôi của anh.
Nhưng cảm giác muốn xé toạc ranh giới cấm kỵ đó, để chạm vào, để chiếm hữu trọn vẹn sự ngây thơ đó, đang gào thét trong lòng anh mạnh hơn bao giờ hết.
Đây mới chỉ là đêm đầu tiên. Và trò chơi cấm kỵ dưới một mái nhà đã bắt đầu.