Sáng hôm sau, Mộc Lam tỉnh dậy trong sự choáng váng. Không phải vì ngủ không đủ giấc, mà vì cô đã trải qua những giấc mơ hỗn loạn về mùi bạc hà lạnh, về chiếc khăn tắm và đôi mắt sắc lạnh của Thẩm Diên.
Cô cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ đó, tự nhủ rằng cô cần phải tập trung vào cuộc sống mới.
Bữa sáng trong gia đình Thẩm luôn diễn ra trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Bố mẹ nuôi cô, ông Thẩm và bà Thẩm, là những người lịch thiệp nhưng nghiêm khắc.
Mộc Lam ngồi đối diện với Thẩm Diên tại bàn ăn dài. Bố mẹ nuôi đang thảo luận về dự án kinh doanh mới. Cô cúi đầu, cố gắng tránh ánh mắt của anh. Nhưng cô lại cảm nhận được sự hiện diện áp đảo của anh. Anh không nói gì, chỉ tập trung đọc tờ báo tài chính, nhưng mỗi lần anh đưa tách cà phê lên miệng, cô đều thấy cánh tay rắn chắc của anh, và hình ảnh đêm qua lại thoáng qua trong tâm trí.
Bà Thẩm, mẹ nuôi cô, đặt chiếc dao xuống đĩa sứ. "Mộc Lam, con đã quen với môi trường mới chưa? Thẩm Diên, con là người lớn, con phải giúp đỡ em gái mình, hướng dẫn nó những quy tắc cơ bản trong nhà."
Thẩm Diên gấp tờ báo lại, ánh mắt sắc bén cuối cùng cũng chiếu thẳng vào Mộc Lam.
"Con sẽ làm tròn trách nhiệm, Mẹ. Cô ấy không phải đứa trẻ." Giọng anh vẫn lạnh nhạt, nhưng lời nói lại mang một hàm ý riêng tư khiến Mộc Lam giật mình.
Anh quay sang cô, ánh mắt như xuyên thấu. "Quy tắc đơn giản, Mộc Lam. Giờ giấc phải chuẩn xác. Không được vào phòng riêng của anh khi chưa được phép. Và tuyệt đối không được gây rắc rối."
Mộc Lam gật đầu lia lịa: "Vâng, em hiểu rồi, anh Thẩm Diên."
Cô dùng bữa nhanh chóng, cố gắng kết thúc bữa ăn căng thẳng này. Nhưng khi cô đứng dậy, một tai nạn nhỏ xảy ra.
Do vội vã, tay cô chạm vào ly nước cam. Chiếc ly đổ ụp, một vệt nước cam sẫm màu loang thẳng xuống bàn, rồi nhỏ giọt xuống chân váy trắng của cô.
"Ôi, con bé này!" Bà Thẩm khẽ kêu lên.
Mộc Lam cảm thấy mặt mình nóng bừng vì xấu hổ. Cô cúi gập người, lắp bắp xin lỗi. Cô muốn chạy ngay vào bếp lấy khăn lau.
Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay vững chãi, ấm nóng đã đặt lên cổ tay cô, ngăn cô lại.
"Đứng yên," Thẩm Diên nói, giọng ra lệnh.
Anh đứng dậy, cơ thể cao lớn gần như bao trọn lấy cô. Anh không để tâm đến ánh mắt của bố mẹ. Anh dùng chiếc khăn ăn trắng tinh trên bàn, nhẹ nhàng và chậm rãi lau vệt nước cam dính trên váy cô.
Đó là một hành động quan tâm, nhưng lại quá mức thân mật. Bàn tay anh không chỉ chạm vào vải, mà còn chạm hờ lên đùi cô qua lớp vải mỏng. Sự tiếp xúc bất ngờ, kéo dài hơn mức cần thiết, truyền thẳng một luồng điện bỏng rát lên da thịt Mộc Lam.
Cô đứng cứng đờ, không dám thở mạnh. Mùi bạc hà nồng nặc hơn bao giờ hết khi anh cúi thấp người xuống. Khoảng cách giữa khuôn mặt họ gần đến mức cô có thể nhìn thấy sợi tóc xoăn nhẹ bên thái dương anh.
Đôi mắt anh dán chặt vào vạt váy, nhưng Mộc Lam cảm thấy ánh mắt đó đang đốt cháy cô. Anh cố tình làm vậy? Hay đây chỉ là sự chăm sóc vô tư của một người anh trai? Cô không thể phân biệt.
Cuối cùng, anh rút tay lại.
"Xong rồi. Lần sau cẩn thận hơn. Em lên phòng thay đồ đi," anh nói, giọng điệu trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, nhưng ánh mắt anh lại tối sầm lại, mang theo một tia sáng khó hiểu.
Mộc Lam vội vàng cúi chào bố mẹ, gần như chạy trốn khỏi phòng ăn.
Trên tầng lầu, Mộc Lam đóng sập cửa phòng. Cô tựa lưng vào cửa, thở dốc. Chiếc chân váy trắng vẫn còn hơi ẩm, và cảm giác bỏng rát nơi da thịt anh chạm vào vẫn còn đó.
Cô sờ lên đùi, cố gắng xóa đi cảm giác đó, nhưng vô ích. Cô cảm thấy một cảm giác tội lỗi và kích thích lẫn lộn.
Mình không được có cảm xúc này. Mình là em gái nuôi của anh ấy.
Cô thay chiếc váy mới. Khi cô đang chải tóc, cửa phòng cô khẽ cộc cộc hai tiếng.
"Mộc Lam. Anh đây." Giọng Thẩm Diên vang lên, trầm và rõ.
Tim cô đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. "Vâng... Có chuyện gì không, anh Thẩm Diên?"
"Bố mẹ có giao một việc cho em. Từ nay đến khi em bắt đầu đi học, em sẽ phụ trách việc sắp xếp tài liệu và sách trong phòng làm việc của anh."
"Phòng làm việc của anh?" Mộc Lam hoảng hốt. Căn phòng đó nằm ở tầng trệt, đối diện phòng khách, một nơi kín đáo và đầy rẫy sự riêng tư.
"Đúng vậy," anh đáp. "Bắt đầu ngay bây giờ. Nếu làm tốt, anh sẽ có thưởng. Nếu làm hỏng, em tự chịu hậu quả."
Không đợi cô trả lời, Thẩm Diên đã bỏ đi.
Mộc Lam đứng lặng. Đây không phải là một công việc. Đây là một sự sắp đặt. Đó là cách duy nhất để cô giải thích cho việc anh tự nguyện tạo ra thêm sự gần gũi giữa họ, sau khi anh vừa đặt ra quy tắc "không được vào phòng riêng khi chưa được phép."
Cô biết, nếu cô bước vào căn phòng làm việc đó, cô sẽ bước vào thế giới riêng của anh, và mọi ranh giới sẽ trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
Năm phút sau, Mộc Lam đứng trước cánh cửa gỗ sồi đồ sộ của phòng làm việc. Cô hít một hơi sâu, đẩy cửa bước vào, chấp nhận thử thách cấm kỵ mà anh vừa đặt ra.
Căn phòng tràn ngập ánh sáng tự nhiên và mùi hương nồng đậm của bạc hà và gỗ đàn hương – mùi hương của Thẩm Diên.
Cô không biết rằng, ở tầng trên, trong căn phòng đối diện phòng cô, Thẩm Diên đang đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa phòng làm việc.
Anh cười khẩy, một nụ cười thỏa mãn nhưng đầy nguy hiểm.
Em gái nuôi, em đã tự mình bước vào lãnh địa của anh.
Và khi đã bước vào, em không còn đường lui.