Đêm buông xuống, nặng nề và tĩnh mịch. Kim đồng hồ chỉ mười một giờ, thời điểm mà Mộc Lam phải thực hiện luật lệ mới do Thẩm Diên thiết lập.
Mộc Lam đứng trước gương. Cô đã tắm rửa sạch sẽ và buộc tóc gọn gàng. Theo đúng lời Thẩm Diên dặn dò, cô mặc chiếc áo ngủ lụa màu đen mà anh đã chọn mua.
Chiếc áo ngủ mỏng tang, chỉ dài đến giữa đùi, được may từ loại lụa mềm mại, mát lạnh, ôm sát cơ thể cô. Nó không quá hở hang, nhưng sự mỏng manh của chất liệu lụa lại khiến cô cảm thấy mình đang gần như trần trụi. Nó tôn lên đường nét của cô, khiến cô tự nhận thức rõ ràng về sự quyến rũ mà trước đây cô luôn cố gắng che giấu.
Cô cảm thấy xấu hổ và lo lắng, nhưng đồng thời, một cảm giác kích thích tội lỗi lại len lỏi trong tâm trí. Cô đang tự nguyện trình diện anh, trong bộ dạng mà anh khao khát nhìn thấy.
Mộc Lam hít một hơi sâu, tự trấn an mình. Đây chỉ là sự vâng lời.
Cô bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến cánh cửa đối diện, gõ nhẹ ba tiếng.
"Vào đi." Giọng Thẩm Diên vang lên, trầm và rõ, như thể anh đã chờ đợi.
Mộc Lam mở cửa. Căn phòng của Thẩm Diên giờ đây được chiếu sáng bởi ánh đèn bàn mờ ảo. Anh đang ngồi trên ghế bành đọc sách, tay cầm ly rượu vang.
Khi Mộc Lam bước vào, cô thấy anh ngước lên, ánh mắt anh dừng lại trên người cô, không hề che giấu sự đánh giá và sự hài lòng.
Cô cảm thấy đôi má mình nóng bừng.
"Chào anh Thẩm Diên. Em đến để... xác nhận," cô lắp bắp.
Thẩm Diên đóng sách lại, đặt ly rượu xuống bàn. Anh đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô. Chiều cao và dáng người anh trong chiếc áo ngủ lụa đen càng thêm phần áp đảo.
"Xác nhận?" Anh nhếch môi cười khẩy. "Không cần thiết phải dùng những từ ngữ trang trọng như vậy. Chỉ cần nói, Em đến để phục tùng anh, Thẩm Diên."
Mộc Lam cúi đầu. Cô không thể nói ra lời đó, quá trần trụi, quá công khai.
Thẩm Diên đưa tay nâng cằm cô, buộc cô ngước nhìn anh.
"Ngước lên. Đừng che giấu sự quyến rũ mà em đang cố tình khoe ra," anh nói. "Em đã mặc nó. Giờ thì đừng giả vờ ngây thơ nữa, Mộc Lam."
Anh đưa tay vuốt ve dọc theo cánh tay cô, cảm nhận sự mềm mại của chiếc áo lụa mỏng.
"Mùi hương bạc hà của anh đã lấn át mùi hương của người khác rồi," anh thì thầm, giọng anh đầy sự thỏa mãn. "Nhưng anh vẫn cần kiểm tra lại."
Anh cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô, hít một hơi sâu. Hơi thở nóng ấm của anh lướt qua da cô, tạo nên một cảm giác run rẩy. Anh di chuyển môi mình lên trên vai cô, nhẹ nhàng cắn nhẹ vào da thịt cô qua lớp lụa.
Không đau, nhưng đủ để Mộc Lam cảm thấy một sự chiếm hữu tuyệt đối.
"Anh đã đánh dấu em. Từ giờ, không ai dám chạm vào em nữa," anh nói, giọng nói đầy sự hống hách.
Anh lùi lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt át, bối rối của cô. Anh biết cô đang đấu tranh, và anh yêu sự đấu tranh đó.
"Đêm qua, em đã cho anh vào phòng em. Đêm nay, em tự nguyện bước vào phòng anh," Thẩm Diên nói, giọng anh mang đầy sự cám dỗ. "Em biết điều này có nghĩa là gì không?"
"Em... em không biết," Mộc Lam lí nhí.
"Nó có nghĩa là em đã chấp nhận trò chơi cấm kỵ này," anh nói. "Và người điều khiển trò chơi là anh."
Anh không để cô trả lời. Anh nắm lấy tay cô, dẫn cô đến mép giường lớn của mình.
"Ngồi xuống."
Mộc Lam ngoan ngoãn ngồi xuống. Chiếc lụa mỏng trượt trên da cô, khiến cô cảm thấy sự gợi cảm không thể che giấu.
Thẩm Diên cũng ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng anh không chạm vào cô. Anh giữ một khoảng cách nhỏ, nhưng khoảng cách đó lại càng làm tăng thêm sự căng thẳng giữa họ.
"Em hãy kể cho anh nghe về buổi học hôm nay," anh ra lệnh. "Chi tiết. Không được che giấu bất cứ điều gì."
Và thế là Mộc Lam bắt đầu kể, trong khi Thẩm Diên ngồi im lặng lắng nghe. Nhưng Mộc Lam biết, anh không thực sự quan tâm đến nội dung bài học. Anh quan tâm đến việc kiểm soát suy nghĩ và thời gian của cô.
Trong suốt câu chuyện, Thẩm Diên không nói gì. Nhưng anh lại dùng hành động để tăng thêm sự kích thích. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, sau đó lướt xuống gáy, rồi dừng lại ở bờ vai trần của cô.
Đó là một sự tra tấn tinh thần đầy quyến rũ. Anh khiến cô kể về những điều tầm thường, trong khi cơ thể anh lại thực hiện những hành động cấm kỵ và thân mật nhất.
Khi cô kể xong, Thẩm Diên vẫn giữ tay trên vai cô.
"Tốt," anh nói. "Em rất ngoan ngoãn. Em gái nuôi của anh, em đã học bài học rất nhanh."
Anh đứng dậy, nhìn cô với ánh mắt đầy quyền lực.
"Giờ thì về phòng đi. Đêm nay em được tha thứ. Nhưng nhớ kỹ, anh sẽ luôn đợi em ở đây."
Mộc Lam đứng dậy, cảm thấy bủn rủn. Cô biết, anh không chỉ đợi cô, anh đang mời gọi cô.
Cô cúi đầu chào anh, quay lưng bước đi.
Nhưng ngay khi cô chạm tay vào nắm cửa, Thẩm Diên đột ngột lên tiếng:
"Mộc Lam."
Cô quay lại.
Thẩm Diên đứng đó, thân hình cao lớn, ánh mắt cháy bỏng. Anh không nói gì, chỉ giơ tay lên, đặt ngón trỏ vào môi mình, ra hiệu giữ bí mật.
Ánh mắt đó như một lời hứa: Bí mật này chỉ thuộc về hai chúng ta.
Mộc Lam gật đầu, sự phản kháng cuối cùng đã tan chảy thành sự chấp nhận. Cô biết, cô sẽ không thể dừng lại trò chơi này.
Cánh cửa đóng lại. Mộc Lam trở về phòng, nhưng cô biết, trái tim cô đã ở lại phòng anh, cùng với mùi bạc hà và chiếc áo ngủ lụa khiêu khích.