Mộc Lam cảm thấy như mình bị đóng băng trên chiếc bàn làm việc lạnh lẽo. Ánh đèn bàn rọi thẳng vào cô, biến cô thành tiêu điểm duy nhất trong căn phòng tối. Thẩm Diên đứng đó, áp sát cô, ánh mắt anh như có thể đốt cháy mọi rào cản phòng vệ của cô.
Anh không vội vàng. Sự chậm rãi, bình tĩnh của anh còn đáng sợ hơn bất kỳ cơn thịnh nộ nào.
"Em nghĩ trốn thoát là điều dễ dàng sao, Mộc Lam?" Thẩm Diên thầm thì, giọng nói trầm ấm nhưng mang đầy quyền lực. "Em có biết hành động của em khiến anh phải lo lắng đến mức nào không?"
"Em không muốn làm anh lo lắng," cô cố gắng nói, giọng run run. "Em chỉ muốn đi học."
"Anh không hỏi lý do," anh ngắt lời. "Anh hỏi sự vâng lời. Lòng tin của anh dành cho em, Mộc Lam, là vô giá. Và em đã vứt bỏ nó chỉ vì một buổi học không cần thiết."
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Ngón tay anh lạnh như băng, nhưng lại mang đến một luồng nhiệt chạy thẳng vào tim cô.
"Thân thể em vẫn còn giữ lại mùi hương của một nơi khác," anh nói, giọng anh có một chút thất vọng và một chút ghen tuông. "Mùi bụi bặm, mùi sách vở của người lạ. Anh không thích."
Thẩm Diên cúi xuống, vùi mặt vào hõm cổ cô. Anh hít sâu, như thể đang cố gắng tẩy rửa mùi hương của thế giới bên ngoài trên người cô bằng hơi thở của mình.
"Em phải mang mùi hương của anh. Mùi bạc hà và gỗ đàn hương. Chỉ của anh mà thôi."
Hành động thân mật quá mức này khiến Mộc Lam nghẹt thở. Anh đang đánh dấu lãnh thổ một cách công khai, không chút che đậy. Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của anh trên da thịt.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt anh tối sầm lại. Anh đưa tay xuống, nắm lấy bàn tay cô, và nhẹ nhàng tháo chiếc vòng định vị ra.
"Chiếc vòng này không đủ," anh nói. "Nó chỉ là một món đồ chơi. Anh cần một lời thề thật sự."
Thẩm Diên cởi chiếc cà vạt lụa đen đang thắt lỏng trên cổ mình. Chiếc cà vạt còn mang hơi ấm cơ thể và mùi hương nồng đậm của anh. Anh chậm rãi, cẩn thận, dùng chiếc cà vạt buộc nhẹ cổ tay Mộc Lam lại.
Mộc Lam kinh hãi nhìn hành động đó. "Anh Thẩm Diên, anh làm gì vậy? Em không phải tù nhân."
"Không. Em là nữ hoàng trong lãnh địa của anh," anh đáp, giọng anh đầy sự mỉa mai và quyến rũ. "Và đây là vương miện của em. Lời thề của sự vâng lời."
Anh buộc cà vạt vào chiếc chân bàn, chỉ để lại một khoảng trống nhỏ. Mộc Lam bị trói vào đó, cô không thể chạy trốn. Cô bị kẹt giữa chiếc bàn lạnh và cơ thể nóng bỏng của Thẩm Diên.
"Bây giờ, anh muốn em nói. Nói với anh rằng em thuộc về anh. Nói rằng em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa."
Mộc Lam cố gắng phản kháng, nhưng sự kiểm soát tâm lý của anh quá lớn. Cô nhìn vào đôi mắt anh, và thấy một sự khao khát không thể kiềm chế.
"Em... em xin lỗi. Em sẽ vâng lời anh," cô lắp bắp.
"Không đủ," anh lắc đầu, nụ cười trên môi anh biến mất. "Anh muốn nghe những lời thành thật. Anh muốn nghe em thừa nhận sự ám ảnh của em đối với anh."
Thẩm Diên đưa tay vào mái tóc cô, kéo nhẹ đầu cô về phía trước. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ, kéo dài lên trán cô, lên đôi mắt cô.
Nụ hôn này không phải là sự chiếm đoạt, mà là một sự đánh dấu đầy tinh tế và quyền lực.
"Anh biết em thích ở bên anh," anh thầm thì. "Anh biết em khao khát mùi hương này, sự gần gũi này. Đừng giả vờ nữa, Mộc Lam."
Anh rút tay ra, nhìn cô bằng ánh mắt thấu thị.
"Từ giờ, mỗi tối, em phải đến phòng anh. Để anh xác nhận em đã ở nhà. Em phải mặc những bộ đồ anh đã mua, và chờ đợi anh."
Đây là một luật lệ mới, công khai và cấm kỵ hơn bất cứ điều gì trước đây. Anh không chỉ kiểm soát hành động, mà còn kiểm soát cả thời gian riêng tư của cô.
Mộc Lam cảm thấy bị làm nhục, nhưng đồng thời, một cảm giác tội lỗi và kích thích lại dâng trào trong cô. Cô biết, cô đang tự lao vào vòng xoáy cấm kỵ này.
"Vâng... anh Thẩm Diên," cô lí nhí, sự kháng cự cuối cùng cũng tan biến.
Thẩm Diên mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn. Anh cởi chiếc cà vạt ra khỏi cổ tay cô, nhưng không cất đi. Anh nhét nó vào túi áo vest của mình, như một chiến lợi phẩm.
"Ngoan lắm, em gái. Đi ngủ đi. Và đừng quên lời hứa của mình."
Anh buông cô ra, và Mộc Lam gần như ngã quỵ. Cô nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, chạy thẳng về phòng mình.
Cô biết, Thẩm Diên đã thắng. Anh không chỉ trừng phạt cô vì sự phản kháng, mà còn đã tạo ra một lối đi bí mật giữa hai căn phòng đối diện, một lối đi đầy tội lỗi và khao khát.
Cô nhìn vào chiếc vòng định vị trên cổ tay mình. Giờ đây, nó không còn là dây trói, mà là một lời mời gọi đầy quyến rũ.