Tai nạn kinh hoàng đã cướp đi cha mẹ Hạ Vân một cách đột ngột, vĩnh viễn xé toạc thế giới vốn dĩ bình yên và đầy ắp tiếng cười của cô gái 17 tuổi. Cái chết ấy không chỉ là nỗi đau của sự mất mát, mà còn là bản án cay nghiệt đẩy cô vào một cuộc đời mà cô chưa từng hình dung, một tương lai tối tăm không định hình.
Từng thớ thịt, từng tế bào trong cơ thể Hạ Vân như đông cứng lại khi chiếc xe sang trọng lướt qua cánh cổng sắt rèn cao ngất, nặng nề đóng sập lại phía sau, cắt đứt hoàn toàn sợi dây liên kết cuối cùng của cô với quá khứ. Biệt thự Lâm Phong hiện ra sừng sững, đồ sộ và lạnh lẽo đến đáng sợ, như một pháo đài cô độc giữa không gian mênh mông. Mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ bí ẩn, từ những bức tường đá xám cổ kính đến sự im lặng ngột ngạt bao trùm, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng gió rít qua kẽ lá hay tiếng lạch cạch khẽ khàng của đồ vật không rõ từ đâu.
Lâm Phong, người chú ruột mà cô chưa từng được nghe nhắc đến, người mà sự tồn tại của ông ta trong cuộc đời Hạ Vân chỉ mới bắt đầu từ khoảnh khắc định mệnh này, xuất hiện như một bóng đen cao lớn. Ông ta đứng đó, giữa sảnh chính rộng thênh thang, ánh mắt sắc như dao, lạnh lùng quét qua Hạ Vân từ đầu đến chân. Đó không phải là cái nhìn xót thương hay an ủi của một người thân ruột thịt dành cho đứa cháu mồ côi. Không, đó là cái nhìn của một kẻ săn mồi đang cân đo đong đếm, định giá con mồi mới của mình, như thể Hạ Vân chỉ là một món đồ chơi đắt tiền, một vật sở hữu sắp sửa được đặt vào bộ sưu tập quái dị của ông ta.
Hạ Vân, một cô gái non nớt với tâm hồn trong sáng, thuần khiết, chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời, bỗng chốc trở thành một con chim non lạc vào lồng son – một chiếc lồng quá lớn, quá xa hoa, nhưng lại không có lối thoát. Mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng, trộn lẫn với mùi thuốc lá và một thứ hương nam tính xa lạ từ Lâm Phong, luẩn quẩn trong không khí, càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Từng bước chân cô đặt trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng vang vọng một cách đáng sợ trong sự tĩnh lặng chết người của ngôi biệt thự, như tiếng vọng của số phận đang kéo cô vào một vực sâu không đáy. Hạ Vân cảm thấy bản năng sinh tồn mách bảo cô phải chạy trốn, phải thoát khỏi nơi đây, nhưng đôi chân cô như bị đóng đinh xuống sàn. Cô biết, một cách mơ hồ nhưng chắc chắn, rằng cuộc đời mình đã rẽ sang một lối rẽ tối tăm không thể quay đầu, nơi ranh giới giữa tình thân, sự bảo hộ và sự chiếm hữu bệnh hoạn đang bị bóp méo, bị xóa nhòa đến ghê rợn, và cô chỉ có thể thuận theo dòng chảy định mệnh này.